CHA MẸ LÀ PHẬT SỐNG TẠI NHÀ

Một người con trai đưa Cha mình đến một nhà hàng để thưởng thức một
bữa tối ngon miệng.
Người Cha khá già yếu, nên trong khi ăn, thức ăn thỉnh thoảng rơi vào áo
sơ-mi và quần.
Một số thực khách trong quán ăn nhìn Ông lão với ánh mắt ghê tởm,
nhưng con trai ông vẫn bình tĩnh.
Sau khi cả hai ăn xong, người Con trai lặng lẽ đưa Cha vào nhà vệ sinh
rửa vết thức ăn trên quần áo, ân cần chải mái tóc bạc của Cha xong dẫn cha
ra.
Nhà hàng đang ồn ào bổng im lặng như tờ.
Người Con trai trả tiền xong, trước khi họ rời đi, bổng một Thực khách
cũng già, đứng dậy và hỏi Con trai của Ông già:

  • Bạn không nghĩ rằng Bạn đã để quên thứ gì đó ở đây hay sao?
    Người Con ông già quay đầu nhìn nhìn chỗ bàn mình ngồi một chút liền
    trả lời:
  • Chắc là không ….
    Vị thực khách nói:
  • Bạn đã để lại cho mọi người ở đây một bài học về bổn phận làm Con và
    một niềm hy vọng cho mọi người Cha.
    Toàn bộ nhà hàng trở nên rất yên tĩnh, Bạn có thể nghe thấy tiếng rơi của
    một cây kim !
Advertisement

ĐỪNG ĐỢI

Tại một ngôi chùa cổ ở Nhật Bản, có một cậu bé mới 9 tuổi tên là Thân
Loan (sau này là người sáng lập Chân Tông tịnh độ), quyết định xuất gia đi
tìm thiền sư để xuống tóc, khi gặp được thiền sư đã hỏi ông rằng:
“Con còn nhỏ thế này tại sao đã muốn xuất gia?”
Lúc đó Thân Loan trả lời:
“Năm nay mặc dù cháu mới 9 tuổi nhưng bố cháu đã qua đời, cháu không
biết vì sao con người phải chết, vì sao cháu và bố cháu phải rời xa nhau. Vì
thế để hiểu được đạo lý này, cháu nhất định phải xuất gia”.
Vị thiền sư nói:
“Được! Ta hiểu rồi. Ta đồng ý nhận con làm đồ đệ, nhưng hôm nay muộn
rồi, chờ đến sáng sớm mai ta sẽ xuống tóc cho con!”
Thân Loan nghe xong liền nói:
“Thưa sư phụ, mặc dù sư phụ nói là chờ đến sáng sớm mai sẽ cắt tóc cho
con, nhưng con còn nhỏ, con không dám chắc quyết tâm đi tu của con có còn
giữ được đến sáng mai không. Mà sư phụ thì đã nhiều tuổi thế này rồi, sư
phụ có dám chắc sáng mai tỉnh dậy sư phụ vẫn khỏe mạnh không?”
Vị thiền sư nghe xong liền nói:
“Tốt, tốt! Con nói rất hay! Những gì con nói đều đúng, ta sẽ xuống tóc
cho con ngay bây giờ”.
Vạn vật của thế giới luôn nằm trong sự biến đổi không ngừng nghỉ, con
người cũng vậy, không ai biết được tương lai sẽ ra sao? Ngày mai cũng
không chắc chuyện gì sẽ đến, có những biến cố bất ngờ trong một khoảng
thời gian vô cùng ngắn cũng có thể khiến ta mất đi ngày mai vĩnh viễn. Vì
vậy ngày hôm nay, khi ta muốn làm một điều gì đó hãy bắt tay làm, đừng
chờ đợi. Xưa nay, có biết bao nhiêu người thua bởi một chữ “đợi”:
Đợi đến một ngày nào đó, đợi tương lai, đợi đến khi hết bận, đợi lần sau,
đợi khi có thời gian, đợi khi có điều kiện, đợi khi có đủ tiền, đợi cho đến khi
không còn duyên phận, đợi đến khi thời thanh xuân trôi qua, đợi đến khi
không còn cơ hội, đến khi không còn lựa chọn. Chẳng ai biết trước được
tương lai sẽ ra sao, có nhiều việc đợi sẽ thành mãi mãi không bao giờ thực
hiện được nữa… đừng để bản thân có quá nhiều nuối tiếc.
Nhân sinh 5 điều không thể chờ đợi:
1 – Nghèo khó không thể đợi, bởi vì thời gian lâu rồi, bạn sẽ chết vì đói.
2 – Khỏe mạnh không thể đợi, bởi vì thân thể một khi suy kiệt rồi, hết thảy
mọi thứ đều vô nghĩa.
3 – Giáo dục không thể đợi, bởi vì cây non mà xiêu vẹo, thì khi trưởng
thành rất khó để uốn nắn.
4 – Hiếu kính không thể đợi, bởi vì cha mẹ mất rồi, muốn hiếu kính cũng
chẳng còn cơ hội nữa .
5 – Thanh xuân không thể đợi, bởi thời gian trôi qua, có nhiều tiền nữa
cũng không mua lại được tuổi trẻ.
Cuộc sống luôn ẩn chứa những điều bất ngờ mà bạn khó có thể lường
trước. Đời người như bóng câu qua cửa sổ, chỉ thoáng chốc thôi là sinh mệnh
đã trở về với cát bụi. Cuộc sống này quá ngắn ngủi là vậy!
Cho nên, cần tận dụng thời gian, làm những việc có ý nghĩa mới là điều
quan trọng nhất. Quý trọng thời gian, chính là quý trọng tính mạng của
chính mình.
ĐỪNG ĐỢI
Đừng đợi đến khi có thật nhiều tiền, rồi mới dám chia xẻ.
Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian, rồi mới bắt đầu làm việc.
Đừng đợi đến khi đau bệnh, rồi mới quý trọng sức khỏe.
Đừng đợi đến khi con cái hư hỏng, rồi mới dạy dỗ.
Đừng đợi đến khi cha mẹ không còn, rồi mới hối hận và khóc thương.
Đừng đợi đến khi gia đình tan nát, rồi mới biết trân trọng hạnh phúc đang
có.
Đừng đợi đến khi về già, rồi mới sám hối những sai lầm
Đừng đợi đến khi nằm trong quan tài, rồi mới nghĩ đến những việc thiện
trước đây mình nên làm để chia xẻ với người khốn khó
Đừng đợi đến khi …… Thì đã quá trễ!!
SƯU TẦM

AI RỒI CŨNG PHẢI TRỞ VỀ VỚI CÁT BỤI

Ai rồi cũng phải trở về với cát bụi, vì có ai sống mãi trên Nhân thế này
đâu. Thời gian ngày càng ngắn lại, sức khỏe càng ngày càng yếu đi.
Vì sao không bắt tay vào làm ngay những điều mình mong ước;
Vì sao không đi đến những nơi mà bản thân thấy thích thú;
Vì sao không sắm ngay những thứ mà mình từng mơ lúc trong túi vẫn
còn đủ tiền?
Vì sao không chào mọi người bằng cái vẫy tay, bằng một nụ cười, bởi biết
đâu đó là lần đầu tiên chúng ta gặp họ và cũng là lần cuối cùng vì không còn
đủ duyên để tái ngộ lại.
Tuổi già tạo cho mình một đam mê sáng tạo: Chụp hình, vẽ tranh, nặn
tượng, làm gốm, làm vườn, trồng cây, viết nhạc, làm thơ, đi đây đi đó,…
Tất cả những điều này trở thành những gia vị tuyệt vời cho cuộc sống là
những điều mà lúc trẻ vì lo mải mê bận rộn với manh áo, miếng cơm mà
chúng ta không thực hiện được. Gắng đọc sách, đọc báo, vào mạng, viết mail
để rèn luyện trí nhớ.
Bởi vì có sống lâu mà chẳng nhớ gì thì thật phí một quãng đời.
Đoạn đường trước mặt của mọi người ngày càng ngắn lại, vì sao không
thể tha thứ, bao dung cho nhau những tỵ hiềm, những đụng chạm của ngày
xưa?
Vì sao không siết tay nhau khi còn sống;
Vì sao không ăn miếng ngon để thưởng thức hương vị của cuộc đời khi
trong túi còn đủ tiền để trả.
Có lẽ, đã đến lúc chúng ta không nên hà tiện, keo kiệt để tự làm khổ cho
thân mình.
Bởi vì khi chúng ta đã ra đi mà vẫn còn nhiều tiền thì cũng là điều bất
hạnh.
Nếu Con Cháu ngoan hiền, thành đạt, có tình cảm với chúng ta, chăm sóc,
thăm hỏi thì đó là điều Hạnh phúc không có gì sánh bằng. Nếu chúng quên
đi tình cảm gia đình thì cũng đừng lấy điều đó mà buồn bả thất vọng.
Con cái muốn đi theo con đường nào, chọn ngành nghề gì, yêu ai, muốn
lập gia đình với ai chúng ta cũng chỉ nên khuyên nhủ, định hướng chứ đừng
bắt chúng phải sống theo ý Chúng ta, sống vì Chúng ta. Bởi vì chúng có cuộc
đời riêng của mình và Chúng ta cũng chẳng thể sống mãi với chúng được .
Thế nên hãy để cho Chúng được quyết định Cuộc đời của mình.
Đến tuổi già, chúng ta cũng đừng nên quá tin tưởng vào Con cái mà giao
hết số tiền dành dụm suốt cuộc đời cho Chúng. Vì biết đâu, đó là mở đầu
cho những bất hạnh mà chúng ta phải chịu đựng sau này. Khi đến tuổi già,
chúng ta cứ ôm khư khư các Cháu, chẳng phải đang phí phạm thời gian còn
lại ngắn ngủi của mình ư.
Người biết lo xa là khi tuổi Trung niên vừa đến là đã chuẩn bị cho tuổi
già. Chuẩn bị để khỏi phải lệ thuộc vào Con cái về mặt vật chất. Được như
thế, những ngày tuổi già của chúng ta không cần phải trông chờ vào những
đồng tiền chu cấp của các Con, được thoải mái và tự do trong sinh hoạt.
Người ta bảo tuổi già buồn, nhưng thật ra nếu biết cách sống và có sức
khỏe thì tuổi già sẽ rất vui. Đó là cái tuổi đời đã làm tròn phận sự, cũng
chẳng còn nhiều trách nhiệm với cuộc đời, mọi sự lo toan cũng chẳng còn gì
mấy. Tuổi ấy, giàu cũng đã giàu rồi, nghèo cũng đã nghèo rồi, cũng chẳng
còn bao nhiêu sức lực và thời gian để có thể thay đổi số mệnh.
Đau khổ, lo âu hay hạnh phúc, hoan hỷ đều do Tâm mà ra.
Ai rồi cũng phải về với cát bụi, nên cứ an lạc, an nhiên mà đi, chăm sóc
bản thân, chấp nhận cái đích cuối cùng của Con người. Đừng quá lo âu hay
sợ hãi cái chết, hãy xem cuộc đời chẳng có gì quan trọng nữa và hãy tận
hưởng cho đến giây phút cuối cùng.
Đó chính là Con đường Hạnh phúc trọn vẹn nhất !

GIỚI ĐỊNH TUỆ TỰ TÁNH GIỚI

Mệnh vận của con người là do nghiệp lực chiêu cảm mà ra. Chúng ta
không nên để bẩm chất, thói quen dắt dẫn mình, cũng đừng để dục vọng,
vật chất làm mê mờ. Mình cần phải sáng tạo vận mệnh, lèo lái vận mạng.
Muốn sửa đổi vận mạng thì phải làm cho nhiều việc công đức. Lúc ấy, khi
bạn gặp nạn tự nhiên điều lành sẽ tới. Ðiều dữ sẽ biến thành điều kiết tường.
Rằng: Hãy làm việc tốt, chớ hỏi sẽ được kết quả gì trong tương lai.
Vì sao con người ai cũng ở trong trạng thái mê mờ?
Ðó là do họ không hiểu được mình từ đâu tới, chết đi về đâu. Mỗi ngày
bóng dáng bạn thấy khi tự soi gương nào phải là bạn. Nếu bạn muốn biết
bản lai diện mục (chân tâm) thì phải quay mặt soi lòng, tìm nơi tự tâm.
Người đời thì bị ngũ dục làm mê mờ, ngày ngày bị tiền tài, sắc đẹp, danh
vọng, ăn uống, ngủ nghỉ kềm tỏa đến ngột ngạt khó thở, song họ vẫn cứ
muốn cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho những thứ ấy.
Lòng tham của ta thì cao hơn trời, dầy hơn đất. Nó như cái thùng không
đáy, đồ bỏ vào bao nhiêu cũng chẳng đầy.
Con người không có đạo đức mới thật là nghèo cùng.
Phải tìm đâu ra ngọc ngà châu báu mà mình sẵn có?
Hãy tìm ở Kinh Hoa Nghiêm. Có câu rằng: Không đọc Kinh Hoa Nghiêm,
không biết được sự giàu có của chư Phật. Kinh Hoa Nghiêm là vua của tất
cả các vị vua kinh điển (tức là kinh đứng hàng đầu của những bộ kinh tuyệt
diệu nhất mà Phật đã thuyết).
Nếu dùng tham sân si để xử lý mọi việc thì kết quả là trời đất sẽ u ám,
sinh đủ tai nạn. Nếu dùng giới định huệ để giải quyết vấn đề thì trời đất
trong sáng, mọi sự kiết tường. Nên nói: Nơi nào nhiều kẻ ác, nơi ấy nhiều tai
nạn; chốn nào nhiều người thiện, chốn ấy thường an vui. Tai nạn hay an bình
đều do người mà ra cả.
Người ta không thành Phật là bởi vì cứ dụng công nơi ngoài miệng (nói
mà không tu, không thực hành).
Mọi sự, việc gì cũng là Phật pháp, cũng đều là thứ không thể chấp trước,
không thể nắm bắt. Trên đời vạn sự, vạn vật, chuyện gì xảy ra cũng chính là
thuyết pháp (hiển bày chân lý), chính là giảng kinh. Chúng ta mỗi người ai
cũng nên đem bộ kinh của đời mình ra đọc cho kỷ, học cho thuộc, chớ làm
việc sai lầm với đạo lý nhân quả. Ðời ta mới chính là bộ kinh điển chân chính
nhất.
Nếu bạn cứ nhìn thấy lỗi lầm của kẻ khác hoài thì bạn vẫn còn khổ. Nếu
bạn đã hết khổ thì bạn nhìn ai cũng thấy họ là Phật. Nhìn người nào, bạn
cũng thấy họ hệt như Phật. Thật là đơn giản, thật là cạn cợt: Vậy mà bạn làm
không xong!
Con người ta không phải sống để mà ăn. Sống: là ta phải lập công với đời,
phải có đức với người, phải làm lợi cho thiên hạ. Mình phải: Từ bi thay trời
dạy dỗ; trung hiếu vì nước cứu dân.
Một ngày chẳng sửa lỗi lầm là một ngày chẳng tạo công đức.
Phiền não tức bồ đề: Nghiã là, ngay lúc có phiền não mà mình có thể
chẳng sinh phiền não, mình có thể nhận biết được nó, thì ngay lúc đó gọi là
bồ đề. Chẳng phải rằng: vất bỏ phiền não đó đi rồi, sau đó tìm một cái bồ đề
nào khác.
Bịnh AIDS là một bịnh làm diệt chủng, làm mất nước. Tôi hy vọng người
Trung hoa không muốn mất nước, không nên học hành động của người tây
phương.
Người học Phật pháp, cần phải tiết dục, giữ lòng trong sạch, ít ham muốn.
Chớ nên có nhiều dục vọng. Ðó là điều quan trọng, vì nó là gốc rễ của vấn
đề sức khỏe.
Các bạn có thể ngày nay quy y Tam Bảo là vì các bạn đã trồng căn lành to
lớn trong quá khứ. Ngày nay khi họp mặt với nhau, đại chúng nên phát lòng
bồ đề, cầu đạo vô thượng. Không nên làm loài sâu bọ trong Phật giáo, không
nên làm kẻ hư đốn bại hoại. Hễ bạn thấy ai hủy báng Phật giáo, bạn chớ
cùng họ tranh biện. Bạn hãy tu hành với hành động chắc thật . Dùng sự tu
hành để hiển minh lời Phật dạy. Ðừng nên dùng lời nói ngoài miệng (khẩu
đầu thiền) để làm họ tin mình. Phải chân thật tu hành.
Chiến tranh ở trên thế giới đều bắt đầu từ những chiến tranh nho nhỏ
trong tâm mình phát khởi. Cổ nhân nói: Quốc gia hưng vong, thất phu hữu
trách (Sự thạnh suy của một nước, ngay kẻ tầm thường cũng phải có trách
nhiệm). Chẳng nên nghĩ rằng: Ðó là chuyện của người khác, chẳng phải
chuyện của mình. Nếu mỗi người ai cũng chẳng có chiến tranh, thì chiến
tranh thế giới sẽ chấm dứt.
Ðừng nên đem ánh sáng chiếu rọi bên ngoài. Lúc nào cũng phải biết xoay
ánh sáng lại rọi lòng mình. Chiếu soi xem mình là súc vật? là quỷ? là gì?
Thế nào là đạo đức?
Tức là lấy sự lợi lạc của chúng sinh làm chủ, lấy sự không cản trở người
khác làm tông chỉ. Ðạo đức cũng có nghĩa là trong lòng mình tràn ngập lòng
nhân từ, nghĩa khí, lễ độ, trí huệ và thành tín.
Vì sao mình không tương ưng với đạo? Vì tâm cuồng chưa ngừng. (tâm
cuồng là tâm đầy vọng tưởng).
Việc tốt là do tâm khởi đầu. Việc xấu cũng từ tâm khởi đầu.
Ba thứ độc tham sân si so với nha phiến, rượu mạnh hay với độc dược
cực độc, thì nó lợi hại hơn gấp bội. Những thứ thuốc, rượu, độc dược chỉ là
độc tố hữu hình, hại thân thể người. Còn tham sân si thì hại pháp thân huệ
mạng của ta, đó mới là thứ tối chướng ngại tu đạo.
Tu hành pháp Phật tức là: Ðừng làm việc ác, làm toàn việc thiện.
Nhìn xuyên thủng thì mình sáng tỏ; hễ buông bỏ thì mình giải thoát. Giải
thoát là tự tại. Khi tự mình không tại (không ở đây) thì giặc cướp sẽ xâm
phạm, mình sẽ bị cảnh giới lay chuyển.
Người tu nếu không có tiền bạc gì cả thì mới tu hành được. Một khi có
tiền thì tuyệt đối chẳng thể tu hành đặng. Ðó là điều tôi dám bảo chứng.
Sự khoái lạc chân chính thì chẳng có gì mong cầu. Khi tới chỗ không còn
mong cầu thì ta sẽ chẳng có âu lo. Khi bạn chẳng mong cầu điều gì thì đó
mới là sự vui sướng chân chính, cũng là sự an vui yên ổn thật sự của tự tánh.
Cái tật xấu lớn nhất của chúng sinh là lòng si ái (yêu đương si mê). Ngày
đêm ở trong vòng si ái mà chẳng phút nào buông bỏ cho đặng. Nếu mình có
thể đem lòng háo sắc biến thành lòng ham học Phật, giờ phút nào cũng chẳng
quên học phật, thì rất mau có thể thành Phật.
Hãy đem sự thông minh, trí huệ nhỏ bé để qua một bên. Ðừng nên nghĩ
rằng chuyện gì mình cũng biết, cũng hiểu. Nếu bạn nghĩ rằng việc gì mình
cũng biết thì bạn không phải là người chân chính hiểu Phật pháp.
Ở Vạn Phật Thánh Thành, không ai được phép nịnh hót, nói những lời
dua nịnh, vuốt ve kẻ khác.
Trong chùa, nơi đạo tràng, việc xấu xa nhứt là ta chẳng chịu tu hành. Ai
chẳng tu hành thì tương lai đều phải đọa lạc.
Tu hành cần ta phải dưỡng nục, nghĩa làm ra vẻ khù khờ. Càng ngu ngơ
khù khờ càng tốt. Khù khờ đến chỗ rằng một vọng tưởng cũng chẳng còn.
Người tu hành đừng nên có cái Ta. Vất cái ngã vô thùng rác. Ðến đâu
cũng vì người khác, vì việc công mà phục vụ. Phải biết hòa quang (hòa đồng
với mọi người), dùng sự nhượng bộ làm bước tiến. Việc gì cũng giữ gìn,
chẳng đua đòi tranh giành, chơi nổi. Một khi chơi nổi thì bạn sẽ gặp rắc rối
ngay.
(Nói với người xuất gia:) Nếu đồ ăn thức uống không thanh đạm thì đừng
ăn. Trách nhiệm của người tu là hoằng pháp chớ không phải đi tiếp đãi
người ta. (Ðây là ý nói về chuyện người xuất gia hay đi ra tiệm ăn uống để
tiếp đãi, hoặc bàn bạc chuyện đời.)
Trích: PHÁP NGỮ CỦA HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA

THAY ĐỔI CÁCH NHÌN CUỘC SỐNG


12 câu châm ngôn thâm thúy của người Nhật
Là một quốc đảo với nếp sống hiện đại bậc nhất hành tinh, nhưng người
dân Nhật Bản vẫn giữ gìn tốt những bản sắc văn hóa cùng nhiều triết lý cổ
xưa. Những câu châm ngôn sau đây tuy đơn giản nhưng lại ẩn chứa rất
nhiều hàm ý sâu sắc và đầy trí tuệ.

  1. Nếu một vấn đề có thể giải quyết, thì chẳng cần phải lo lắng. Nếu vấn
    đề không thể giải quyết, có lo cũng vô ích
    Lo lắng không chỉ làm bạn tốn thời gian mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe.
    Nhiều người dù biết vậy nhưng vẫn không thoát được thói quen lo này. Tốt
    hơn hết khi gặp khó nạn, hãy nghĩ cách giải quyết và mau chóng thực hiện
    nó.
  2. Nhanh nghĩa là từ từ và liên tục
    Người Nhật luôn đề cao tính kiên nhẫn, với họ đây là con đường ngắn
    nhất để đi đến thành công. Người vội vã, thường rất dễ bỏ cuộc bởi áp lực
    mà họ tự tạo ra cho mình quá lớn. Ngược lại, người từ tốn lại là những người
    sâu sắc. Bạn có thể chưa giỏi khi bắt đầu một công việc, nhưng hãy cải thiện
    nó “từ từ và liên tục”.
  3. Bên cạnh những vĩ nhân luôn có sự giúp đỡ của những người bình dị
    Vì con người không thể tách rời xã hôi, một tập thể vững mạnh sẽ cho ra
    nhiều cá nhân xuất sắc. Một đất nước phồn thịnh sẽ sản sinh nhiều nhân tài.
  4. Tình nghĩa vợ chồng giống như bàn tay và đôi mắt
    Khi tay đau, mắt sẽ khóc; và khi mắt đẫm lệ, tay sẽ nhẹ nhàng lau nước
    mắt.
  5. Mặt trời không biết người đúng kẻ sai. Nó tỏa sáng và mang lại sự ấm
    áp cho tất cả
    Nếu ai đó phạm phải lỗi lầm với bạn. Hãy cứ đối đãi bao dung, dùng sự
    bao dung của bạn để sưởi ấm cho những lỗi lầm mà họ mắc phải. Giống như
    mặt trời.
  6. Ếch ngồi đáy giếng nào đâu biết biển cả mênh mông?
    Vì vậy dù đã trở thành cường quốc hàng đầu thế giới, người dân Nhật
    vẫn không ngừng học tập và nghiên cứu.
  7. Buồn bã giống như một chiếc váy bị rách, nên chỉ cất ở nhà
    Váy rách có thể thay váy mới, tâm trạng buồn cần phải tự mình phấn chấn
    lên.
  8. Làm tất cả những gì bạn có thể và để phần còn lại cho số phận
    Người Nhật tin rằng mỗi người đều có 1 số phận, con người không quản
    được số phận, cách tốt nhất để sống tốt là làm hết khả năng của mình.
    Làm tất cả những gì bạn có thể và để phần còn lại cho số phận.
  9. Bạn sẽ không vấp ngã nếu cứ nằm lỳ trên giường
    Chỉ những người không dám bước đi mới không bao giờ vấp ngã. Trên
    thực tế, những người thành công đã phải trải qua va vấp rất nhiều. Dù không
    hề dễ chịu nhưng đó lại chính là những bài học vô giá mà họ không tìm được
    ở đâu khác. Đừng để nỗi sợ hãi, do dự kìm hãm đôi chân bạn tiến về phía
    trước.
  10. Luôn nhường đường cho người ngốc và người điên
    Tranh luận với nhưng người này chỉ làm bạn tốn thời gian, trừ phi bạn là
    bác sĩ tâm lý.
  11. Giỏi leo trèo như khỉ vẫn có lúc ngã từ trên cây
    Ngay cả những người tuyệt vời nhất vẫn có lúc phạm sai lầm. Vì vậy
    đừng sợ mắc lỗi nếu còn làm chưa tốt, cũng đừng quá tự hào khi bạn đã giỏi
    giang.
  12. Nếu phụ nữ muốn gì, núi cao biển lặn cũng không cản được họ
    Ai cũng có năng lực của riêng mình, sức mạnh là nằm ở ý chí không phân
    biệt nam nữ.
    Posted by: lpk 116

ĐỜI NGƯỜI THĂNG TRẦM NHƯ MỘT TÁCH TRÀ


Cuộc đời thăng trầm như tách trà. Đắng như trà, thơm cũng như trà.
Uống chén trà, ngắm nhìn những năm tháng cuộc đời, một tâm thanh
tịnh, nhìn thế giới tươi đẹp! Đời người chính là suy ngẫm khi thưởng trà,
cảm ngộ khi thưởng trà và trưởng thành khi thưởng trà. Giống như lá trà
càng lâu, hương vị càng đậm, càng lĩnh ngộ nhiều càng càng làm được việc
lớn.
Cuộc sống giống như một tách trà, bạn không thể khổ cả đời nhưng chắc
chắn sẽ có một giai đó trong cuộc đời sẽ gặp điều không vui vẻ. Cũng giống
như uống trà vậy, mới đầu cảm thấy đắng chát nhưng sau đó là sự ngọt
ngào. Trà giống như cuộc sống, lúc trầm lắng bình thản, lúc thăng hoa hờ
hững, có được thì buông bỏ. Sau khi trà nhạt rồi, tự khắc có người nhớ đến
hương thơm của trà. Hành trình của cuộc đời cũng giống như quá trình
thưởng trà, cần phải nhâm nhi từ từ, cảm nhận vị đắng, ẩn chứa sau đó là
hương thơm nhè nhẹ thanh tao.
Thưởng một ấm trà ngon giống như đang thưởng thức cuộc đời, trong
đắng có ngọt, trong ngọt có thơm, lúc đầu trà có vị đắng, đắng qua đi rồi vị
ngọt sẽ đến. Uống trà không phải là nước, mà là vị, lâu ngày không còn là vị
của trà, mà là vị của trái tim và sự sống. Các mùa khác nhau hoặc các thời
điểm khác nhau trong ngày tương ứng với các loại trà khác nhau, giống như
thời điểm mát mẻ hoặc ấm áp trong cuộc sống.
Ba giai đoạn của cuộc đời: tuổi trẻ, trung niên và tuổi già cũng giống như
ba giai đoạn của việc uống trà. Khoảng thời gian đầu thật cay đắng, hệt như
những va vấp, vấp ngã khi bước chân vào xã hội. Gai đoạn thứ hai của cuộc
đời, sau khi làm việc chăm chỉ sẽ có được của cải, sự vững vàng và tự tin.
Gia đoạn thứ ba, trà đã nhạt dần, giống như già đi, tâm thái cũng bình đạm
hơn, sau khi trải qua gió mưa cuộc đời, bản thân dần thanh lọc, giống như
hương vị trà nhạt, nước trà ngày càng trong hơn. Đọc sách và thưởng trà,
nghe tiếng mưa ngoài cửa, cuộc sống bình dị như nước. Sống thanh đạm
không phải là để xa lánh thế gian, mà là để bản thân dần trở nên đơn giản
trong cõi hồng trần.
Cuộc đời cũng giống như tách trà, càng đắng càng cảm thấy ngọt ở phía
sau. Nếu cuộc sống được so sánh với nước, thì tôi là lá trà trong nước. Lúc
đầu, lá trà nổi trên mặt nước, nhưng cuối cùng, nó lại chìm xuống dưới đáy.
Cũng giống như việc con người dần trở nên già đi. Phật có thể gột sạch tâm
ta, trà có thể gột sạch tính ta. Có ngọt có đắng, có đắng có ngọt, có đắng trước
rồi đến ngọt, đời cũng vậy, như uống trà đậm.
Cuộc sống giống như một tách trà. Mới đầu có vị đắng, sau đó có vị chát,
và cuối cùng là vị ngọt cùng hương thơm. Trong những năm tháng thăng
trầm của cuộc đời, tôi chọn cho mình sự nhẹ nhàng và thanh thoát, một thái
độ sống giản dị và tao nhã. Uống một tách trà, cảm ngộ nhân sinh.
OrangeBooks