Bà già ngồi xe bus bị cô gái lấn chỗ. Bà im lặng nên anh chàng nọ bất bình
dùm bà. Anh nói:
Sao bà không phản ứng cho quyền lợi của mình.
Bà cười:
Có đi với nhau lâu đâu mà lo. Tới bến kia thì tôi xuống rồi.
Hay cho cái câu “có đi với nhau lâu đâu mà lo.”
Sẽ giã từ, chia tay, tạm biệt nhau ở bất cứ lúc nào, bất cứ quãng đường
nào… Đến bến kia hoặc là ta xuống hoặc là người xuống. Rồi chiếc ghế xe
thời gian cũng bỏ trống lại cho những con người kế tiếp. Không ai ngồi mãi
trên chiếc ghế vô thường.
Cuộc đời biết bao tranh giành, hơn thua… không ai nhường ai…
Cuộc đời trăm năm chỉ là đoạn đường ngắn so với dòng thời gian luân
hồi vô tận, nên không gì quá vui khi thắng lợi, cũng chẳng quá buồn khổ khi
thua thiệt.
“Có đi với nhau lâu đâu mà lo “.
Tại sao phải tranh nhau trong cuộc đời ngắn ngủi này?
( Sưu tầm )
Month: November 2021
LÀM ÍT MUỐN ĐƯỢC NHIỀU
Có một người phàn nàn với một vị lão Hòa Thượng:
Thưa Thầy! Vì sao mà con cố gắng thế nào cũng không thành công?
Cũng niệm Kinh, làm việc thiện rồi mà số mệnh vẫn không thấy cải biến gì?
Lão Hòa Thượng:
Vậy, ta cho ông $5 có được không?
Người khách:
Tiền của Hòa Thượng con không dám lấy ạ!
Lão Hòa Thượng:
Ta là muốn ông làm giúp ta một việc.
Người khách:
Thưa Thầy, Thầy nói làm việc gì con cũng tuyệt đối làm tốt giúp Thầy.
Lão Hòa Thượng:
Ông hãy giúp ta mua một chiếc xe ô tô.
Người khách (giật mình hoảng hốt):
Thưa Thầy, $5 sao có thể mua xe ô tô được chứ!
Lão Hòa Thượng:
Ông biết $5 không mua được xe ô tô?
Thế nhưng mà trên đời này có rất nhiều người vắt hết óc để suy nghĩ làm
sao chỉ phải trả một chút thôi mà lại muốn đạt được rất nhiều thứ đấy!
Thành công nào cũng cần phải trả một cái giá nào đó. Khi mà chúng ta
chưa nỗ lực đủ, chưa trả giá đủ thì thành công sẽ không thể đến với chúng
ta.
Tuy nhiên, “cái giá phải trả cho sự thành công, lúc nào cũng rẻ hơn cái giá
phải trả cho sự tầm thường” phải không bạn!
Sưu Tầm
CÂU CHUYỆN VỀ MỘT CỐC SỮA
Có một cậu bé nghèo hàng ngày thường đi đến từng nhà gõ cửa để bán báo trên đường tới trường học. Một hôm, chiếc dạ dày lép xẹp của cậu đột nhiên dở chứng. Cậu bé thò tay vào túi, chỉ còn lại duy nhất một đôla cuối cùng. Cậu định dành dụm 1 đôla để mua thức ăn cho mấy đứa em ở nhà. Tần ngần một lát, cậu bé quyết định đi đến một ngôi nhà phía trước để xin chút đồ ăn. Thế nhưng cậu hầu như mất hết can đảm khi mở cửa cho cậu là một cô bé xinh đẹp, dễ thương. Bối rối và ngập ngừng, nên thay vì hỏi xin thức ăn, cậu bé chỉ dám xin một cốc nước.
Cô bé trông thấy dáng vẻ nghèo khổ và đói lả đi của cậu, nên thay vì mang nước cô đã đem lại cho cậu bé nghèo một cốc sữa lớn. Cậu bé uống một cách ngon lành và chậm rãi. Sau đó, cậu mới rụt rè hỏi cô gái: “Tôi nợ bạn bao nhiêu?”
“Bạn không nợ tôi cái gì cả”, cô gái trả lời: “Mẹ đã dạy chúng tôi là không bao giờ được chấp nhận trả cho một lòng tốt”.
Cậu bé cảm động nói: “Từ sâu thẳm trái tim, tôi thành thực biết ơn bạn”.
Sau đó, Howard Kelly – tên của cậu bé, rời khỏi ngôi nhà cô bé tốt bụng đó, nhưng cậu không chỉ cảm nhận được sự khỏe khoắn trở lại của cơ thể, mà cậu còn có lòng tin tưởng hơn vào lòng tốt của con người. Điều đó giúp cậu mạnh mẽ hơn, không chịu khuất phục và từ bỏ số phận.
Nhiều năm sau đó, cô gái trẻ tốt bụng mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ địa phương đã cố gắng nhưng cũng không thể làm thuyên giảm bệnh. Cuối cùng họ quyết định chuyển cô gái lên bệnh viện thành phố – nơi các chuyên gia có thể chữa khỏi cho cô. Trong số các bác sĩ, bác sĩ Howard Kelly cũng được mời hội chẩn.
Khi anh nghe tới cái tên địa danh nơi mà cô gái sống, có một tia sáng chợt lóe lên trong mắt anh. Ngay lập tức anh đứng bật dậy, chạy xuống đại sảnh bệnh viện và bước vào phòng cô gái. Trong chiếc áo choàng bác sĩ, anh bước tới gần giường bệnh cô gái. Và ngay lập tức anh đã nhận ra cô. Sau một thoáng, anh quay trở lại phòng hội chẩn và đề nghị được là người phụ trách ca bệnh đó, và anh sẽ làm hết sức mình để cứu sống cô gái. Kể từ hôm đó, anh luôn có một sự quan tâm đặc biết tới ca bệnh của cô gái.
Sau một thời gian chống chọi, cô bé thuyên giảm bệnh và cuối cùng khỏi hoàn toàn. Trước ngày cô gái xuất viện, bác sĩ Kelly đã yêu cầu nhân viên quầy thu ngân chuyển hóa đơn tới phòng của anh. Vị bác sĩ nhìn lên tờ hóa đơn, sau đó, anh viết lên mặt hóa đơn trước khi nó được gửi tới phòng bệnh của cô gái. Cô gái e dè mở ra đọc, vì cô chắc rằng có lẽ cô sẽ phải làm việc cật lực cả đời mới trả hết hóa đơn này. Cuối cùng, cô cũng can đảm nhìn thẳng vào tờ hóa đơn, nhưng cô thật sự ngỡ ngàng khi trên phần đầu hóa đơn ghi dòng chữ:
“Hóa đơn đã được thanh toán bằng một cốc sữa”.
Ký tên,
Bác sĩ Howard Kelly
……………….
Lòng tốt là thứ vẫn luôn hiển hiện trong cuộc sống hằng ngày, nó có thể xuất phát từ những điều nhỏ bé nhất như một hành động, một cử chỉ quan tâm, một lời hỏi thăm hay động viên đúng lúc. Đừng mặc định lòng tốt phải là một điều gì đó to tát, lớn lao, một hành vi dù rất nhỏ bé, đôi khi, nó có thể làm bừng sáng một ngày của ai đó.
Hãy cho đi mà không mong cầu nhận lại./.
KHOẢNG CÁCH GIỮA NGƯỜI VỚI NGƯỜI
Khoảng cách sản sinh ra cái đẹp, đây là quy luật tự nhiên.
Trời và đất có khoảng cách nên mới có khoảng không bao la đẹp đẽ ở giữa.
Mặt trăng và mặt trời có khoảng cách nên mới có ngày và đêm, ngay cả mặt trăng và mặt trăng cũng có khoảng cách nên mới có trăng khuyết, trăng tròn.
Người với người có khoảng cách, mới có sự lo lắng quan tâm nhớ nhung. Con người chung sống với nhau thực ra là một nghệ thuật, muốn làm tốt một chút thực sự không đơn giản. Cách nhau quá xa, quan hệ sẽ trở nên mờ nhạt, nhưng gần quá rồi sẽ sinh ân oán.
Nên duy trì khoảng cách như thế nào?
Mối quan hệ của con người đẹp nhất là khi duy trì khoảng cách phù hợp. Chính vì thế, giữa người với người, dù thân thiết đến mấy cũng không được quên việc duy trì khoảng cách phù hợp.
Mỗi người đều cần có đủ không gian cá nhân, tựa như quả bóng khí vô hình, một lãnh thổ mà mỗi người tự vạch ra cho riêng mình.
Cho dù là thế giới tình cảm, thế giới nội tâm hay là không gian cá nhân, đều cần phải giữ gìn đủ tự do, tự chủ trong cái lãnh thổ riêng tư đó.
Đừng nói các bạn là tri kỷ hay bạn thân, cho dù mối quan hệ có tốt đẹp tới đâu, một khi không gian cá nhân đó bị xâm phạm quá nhiều, thậm chí bị xúc phạm, chúng ta đều sẽ cảm thấy khó chịu, không thoải mái, chán ghét, thậm chí phẫn nộ.
Tình cảm đẹp nhất khi xây dựng trên nền tảng tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau, không vượt quá giới hạn, không mạo phạm, không thách thức, không giả tạo.
Đừng dùng lá chắn là tình cảm tốt đẹp để tùy tiện làm theo ý mình, cũng đừng nghĩ rằng người ta cho bạn nhiều quyền hạn mà bạn có thể vượt mặt, làm thay họ. Mỗi người đều là một cá thể độc lập, tuyệt đối không được vì thân thiết mà một bước không rời, mọi lời không giấu.
Con người với nhau cần giữ khoảng cách nhất định, xa gần tùy mỗi người, dựa trên nguyên tắc làm bản thân vui vẻ, giúp người khác thoải mái.
Đừng xem thường những khoảng cách này trong cuộc sống, có biết bao tình yêu cuối cùng đều bại vì khoảng cách. Xa nhau, thì thấy không vui, mà gần nhau lại nảy sinh mâu thuẫn.
Rất nhiều người đều có kinh nghiệm, trải nghiệm này: Mối quan hệ với ai đó càng thân thiết, càng dễ xảy ra xích mích và mâu thuẫn với người đó, chẳng dễ dàng như giao tiếp với người lần đầu gặp mặt.
Giữa những người trong gia đình lại thường hay trách móc lẫn nhau. Đây chính là minh chứng cho hiện tượng này.
Theo lý mà nói con người càng thân thiết, càng cởi mở với nhau, mối quan hệ cũng ngày càng tốt đẹp, nhưng thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy. Nguyên nhân nằm ở đâu?
Thực ra, điều này có thể lý giải bằng “Quy Tắc Con Nhím” trong tâm lý học sau đây:
Hai con nhím, nếu tiến lại quá gần nhau, gai của chúng sẽ làm đôi bên đều bị thương. Chỉ sau khi tách nhau ra xa hơn một chút, duy trì một khoảng cách phù hợp, chúng mới có thể ở cạnh nhau, nương tựa, sưởi ấm cho nhau.
Giữa người với người thực ra giống như những con nhím kia, nếu sát lại quá gần sẽ làm nhau bị thương, nhưng quá xa lại không thể nương tựa, sưởi ấm cho nhau.
Chỉ khi duy trì một khoảng cách phù hợp, chúng ta mới có thể hòa hợp với nhau, duy trì khoảng cách phù hợp mới là chân lý mang đến thoải mái và ấm áp.
VÔ THƯỜNG
“Nhân gian không có hạnh phúc nào là thuần túy mãi mãi, hạnh phúc trong đời luôn xen lẫn với những rắc rối và phiền não”.
Cuộc đời, lúc thì cảnh đẹp đắc ý, khi thì giống như nốt nhạc, có thăng có trầm. Khi bạn nhìn thấu được sự vô thường của cuộc sống, bạn sẽ phát hiện ra rằng: Mọi nỗi đau trên đời đều là bình thường.
Bất luận bạn có chấp nhận hay không, bạn đều không thể thay đổi được sự thật rằng: “Con người ai rồi cũng phải trải qua sinh tử”.
Thay vì trốn tránh nó, hãy thản nhiên đón nhận, chi bằng cứ để mọi chuyện theo tự nhiên.
Trong cuộc đời chúng ta sẽ xuất hiện những người có duyên, người nên đến sẽ đến, người nên đi sẽ đi. Dù muốn hay không, dù buồn bã đến đâu, việc đối mặt và chấp nhận với sinh tử, chính là bài học bắt buộc phải có trong cuộc sống.
Khi bạn thực sự hiểu được sự vô thường trong cuộc sống, bạn mới có thể học được cách nâng niu mỗi ngày, và sẽ biết cách thiện đãi với những người xung quanh mình một cách chân thành nhất.
Có câu nói: “Đời người giống như một đường parabol.”
Lúc lên lúc xuống, lúc trầm lúc bổng. Sẽ có những lúc đắc ý, và cũng sẽ có những lúc tuyệt vọng, chán nản.
Hãy chấp nhận sự thật rằng:
Không ai có thể “thuận buồm xuôi gió cả một đời”,
Bất luận gặp phải tình huống hoàn cảnh nào, bạn cũng phải học cách lạc quan để đối mặt.
Cuộc sống có nhiều con đường và lựa chọn khác nhau, một khi rơi vào tình cảnh tồi tệ, càng cần phải học cách bảo trì một tâm thái tốt.
Mê chìm trong nỗi bất hạnh và đau đớn, chỉ làm cho chúng ta ngày càng tồi tệ hơn. Học cách cười tươi khi đối mặt với nghịch cảnh, mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh nguy khốn từ bên trong.
Có câu nói: “Vô thường, mới là trạng thái chính thường của đời người”, khi nhìn rõ sự vô thường trong cuộc sống, chúng ta mới có thể bình thản mà vượt qua mọi nỗi đau.
Sưu tầm.
TÍNH CÁCH ĐƯỢC VIẾT TRÊN KHUÔN MẶT, NHÂN PHẨM KHẮC SÂU NƠI ĐÁY MẮT ⋯⋯⋯⋯⋯⋯
Dung mạo của một người biến đổi tùy theo ý niệm thiện-ác trong lòng họ. Tính cách của một người đều in hằn trên nét mặt. Còn nhân phẩm thì sao ? Khắc sâu trong đáy mắt ⋯

Gương mặt khiến người khác yêu mến là một khuôn mặt tươi cười chân thành, toát lên vẻ thân thiết và tự nhiên. Nụ cười là bông hoa đẹp nhất nở trên khuôn mặt. Có câu rằng: “nắm đấm chẳng nỡ đánh khuôn mặt cười”, bởi lẽ nét mặt tươi cười thường khiến lòng người xúc động.
⒈ Tính cách được viết trên khuôn mặt
Những người khoan hậu, khoáng đạt, đa phần mắt thanh mày tú, khuôn mặt tròn đầy, phúc hậu. Những người hẹp hòi, đố kỵ, đa phần miệng nhọn má hóp, hai chân mày nối liền nhau. Những người hiền hòa thích yên tĩnh thường có gương mặt dịu dàng, lương thiện. Những người tính tình nóng nảy, tâm trạng bất ổn lại thường mang vẻ mặt dữ dằn. Kẻ tiểu nhân lòng dạ bất chính thường đa nghi, thần sắc hoảng hốt. Người đơn thuần, lương thiện, thường có nụ cười tràn đầy yêu thương, khiến người khác vừa nhìn đã thuận mắt, càng ngắm lại càng yêu.
⒉ Nhân phẩm khắc sâu nơi đáy mắt
Nhân phẩm tốt hay xấu đều nằm trong đôi mắt, bởi lẽ đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Những người lòng dạ hẹp hòi đôi mắt chỉ chứa đầy khuyết điểm của người khác. Những người tham tài, hám sắc, đôi mắt thường nhìn chòng chọc vào mỹ nữ và túi tiền. Những người thích sinh chuyện thị phi thường dán mắt vào lỗi nhỏ của người khác mà bới bèo ra bọ. Ngược lại, ánh mắt của những người quang minh lỗi lạc thường nhìn thấy sự công bằng và chính nghĩa. Ánh mắt của người khoan dung, đại lượng thường hướng đến tương lai của bản thân, ánh mắt của người nói là làm thường ẩn chứa sự chân thành và thủ tín.
⒊ Nhìn cách ăn cơm biết gia giáo
Người Á Đông thường thích giáo dục con cái mình trên mâm cơm. Tướng ăn của một người sẽ phản ánh ra sự giáo dưỡng của gia đình ấy. Những người thường lấy một đĩa đầy đồ ăn nhưng lại ăn không hết khi ăn tiệc buffet thì trong cuộc sống cũng thường hoang phí, không biết tiết kiệm. Những người có thói quen hò hét nhân viên phục vụ bàn khi đợi cơm chắc chắn là những người không có giáo dưỡng.
⒋ Nhìn cách ăn mặc biết gu thẩm mỹ
Người có thẩm mỹ cao thường biết khai thác sở trường, che giấu sở đoản của bản thân, ăn mặc và trang điểm phù hợp. Ví như những người bụng phệ sẽ không mặc đồ bó sát, những người chân thô mặc váy dài sẽ đẹp hơn váy ngắn. Khi đi dã ngoại họ sẽ chọn trang phục nhẹ nhàng, thoải mái. Khi đi làm họ ăn mặc đồ công sở gọn gàng, sạch sẽ. Ở nhà nghỉ ngơi họ lại chọn đồ rộng rãi, dễ chịu.
⒌ Nhìn dáng vóc biết lối sống
Những người tuổi còn trẻ mà đã có bụng bia thường là do không thể kiên trì tập thể dục hoặc quá phóng túng bản thân về phương diện ăn uống. Có những người mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn giữ được một vóc dáng khoẻ mạnh, họ không phải là người “ăn mãi cũng không béo” bẩm sinh, mà là biết kiểm soát cái miệng của mình, biết sải bước đôi chân của mình, kiên trì rèn luyện thân thể, ăn ngủ đúng giờ, lựa chọn đồ ăn kỹ càng suốt mấy chục năm, trăm ngày như một ngày.
“TƯỚNG DO TÂM SINH” – câu nói này dẫu trải qua ngàn năm vẫn còn nguyên giá trị. Vẻ bề ngoài dẫu được chăm chút tới đâu cũng chẳng thể che giấu được bản chất. Chỉ khi tu tâm dưỡng tính, lựa chọn cho mình một lối sống lành mạnh, con người mới thực sự trở nên xinh đẹp và cuốn hút.
(Sưu tầm)
PHẬT Ở QUÁN CÀ PHÊ
Tựa bài viết này không là một ý thơ kiểu cọ thời đại, hay một tư tưởng lạ của mấy triết gia, mà chỉ là một sự thật tôi từng được biết nhân đọc báo mấy năm trước. Trong bài viết tuần qua, nhân nói về một cô gái Việt sống ở Un-alaska, tiểu bang Alaska, tôi có hứa kể bạn nghe chuyện một pho tượng Phật trắng toát đã phiêu lưu từ miền Trung Việt Nam đến tận thành phố Anchorage ở miền băng giá Alaska. Tượng Phật này được an vị bất đắc dĩ trong một quán cà phê của người Mỹ, và trở thành một biểu tượng cho sự bình an đối với bất cứ ai từng ghé quán Side Street Espresso nằm trên đường G Street.
Tượng Phật ngồi bằng đá cẩm thạch này nặng gần 700 pounds, tức là hơn 310 kí-lô, cao chừng một mét. Sau khi tượng đến quán được một thời gian khá lâu, mùa hè năm 2011, nữ ký giả Julia O’Malley đã viết bài đăng trên báo Anchorage Daily News về pho tượng và người đã mang tượng đến Alaska.
Bà Julia kể rằng vài năm trước đó, ông Suel Jones, một thợ máy về hưu từng làm việc cho hãng dầu BP, đã có cảm tình với một pho tượng Phật được đẽo gọt bởi một nghệ nhân ở bên lề đường trên núi Ngũ Hành Sơn (người Tây Phương gọi là Núi Đá Cẩm Thạch). Ngày ấy ông Suel đã du lịch đến vùng ngoại ô Đà Nẵng.
“Tôi chỉ nhìn pho tượng và biết rằng mình muốn nó hơn những tượng khác nằm quanh đấy,” ông nói với bà Julia. “Tôi không thể giải thích tại sao tôi thích tượng Phật ấy, có lẽ vì nét mặt, có lẽ vì chất liệu, tôi không thật sự hiểu.”
Thế rồi ông nói thêm rằng tượng gợi nhớ một thời quá khứ bất ổn khi ông là một người lính Thủy Quân Lục Chiến trẻ tuổi mới đến Việt Nam. Ông nhớ rõ một ngày nọ khoảng 40 năm trước, khi ông và các đồng đội tiến vào một ngôi làng gọi là Cam Lộ.
“Có một ngôi chùa bị bắn nổ tan tành,” ông kể.
Trong ngôi chùa tan hoang ấy, ông thấy một pho tượng Phật ngồi vững vàng, thanh tịnh giữa những đổ nát của chiến tranh. Điều đó khiến ông nghĩ đến những gì đang xảy ra cho đất nước Việt Nam, cho con người và cho truyền thống từ ngàn xưa của họ.
Tượng Phật cẩm thạch trông quen thuộc với ông vì lẽ ấy… Có lẽ vì nụ cười của Phật, như là vị Phật mà ông từng thấy lần đầu 40 năm trước nay bỗng trở về với ông. Cựu quân nhân này cảm thấy trong lòng một sự biết ơn mà ông không hề nghĩ mình có trước đây, về sự có mặt của Phật trong đời ông.
Thế là ông Suel đồng ý mua tượng Phật với giá $500. Ông tốn thêm gấp đôi số tiền để cho người ta chuyên chở tượng đến Alaska. Khi mua tượng thì ông không thật sự biết mình sẽ làm gì với nó. Chắc đặt ở ngoài vườn tại căn cabin của ông ở Glacier View, ông nghĩ vậy.
Căn cabin và cũng là nhà của ông nằm cách xa Anchorage khoảng 100 dặm nằm trên bang lộ Glenn Highway. Khi tượng Phật đến Alaska, ông Suel đã lái một chiếc pickup và chở tượng ở đằng sau trong suốt mấy ngày. Lái xe đến đâu ông cũng gây chú ý. Ai ai cũng tò mò nhìn pho tượng Phật trắng ngần nằm trên xe của ông Suel… Ở các ngã tư đèn đỏ và ở trạm xăng, người lạ bước đến gần và hỏi ông về pho tượng ấy. Ai cũng thắc mắc, không biết tại sao ông Suel này lại mang Phật đến Alaska.
Ông đã chở Phật xuống phố đến quán cà phê Side Street Espresso, nơi mà ông là một khách hàng quen mặt trong hơn 20 năm… Ông muốn hai chủ nhân George Gee và Deb Seaton được thấy tượng. Bà Deb cho rằng tượng này nên đặt trong bảo tàng viện. “Họ không ngần ngại khi bước đến và sờ tượng Phật ở đằng sau xe của tôi,” ông kể.
“Tôi đã xúc động đến muốn khóc,” bà Deb kể với ký giả Julia. “Tượng Phật sao mà đẹp quá.”
Thế rồi ông Suel xét lại, nghĩ rằng tượng Phật này không thể đặt ở một khu vườn hẻo lánh. Trong thời gian gần đây, ông sống nửa năm tại Glacier View và nửa năm còn lại ở Việt Nam, nơi ông làm việc với các hội cứu chiến binh của người Mỹ. Ông đã lập ra một hội chuyên trợ giúp các cựu chiến binh ở Alaska, bất kể họ trở về từ cuộc chiến nào trên thế giới. Tại Việt Nam thì ông phụ giúp trong công tác tháo gỡ mìn, xây nhà chơi cho trẻ em.
Ban đầu ông nghĩ đến việc bán tượng Phật để gây quỹ cho hội, và dùng tiền để làm thêm việc thiện ở Việt Nam. Cặp chủ nhân George và Deb đề nghị ông để Phật ở trong quán cà phê trong lúc chờ người mua.
Xe cần cẩu từng được dùng để đưa tượng Phật lên xe của ông. Giờ đây ông và hai người bạn không có xe cần cẩu để mang tượng xuống. Họ vận động thêm vài người bạn đến giúp một tay. Thế nhưng pho tượng nặng 700 cân chỉ có thể được mang từ trên xe xuống mặt đất, không thể nào khiêng vào bên trong quán cà phê. Mọi người nặn óc, đưa ra những sáng kiến. Thế nhưng đề nghị nào cũng thất bại. Tượng quá nặng so với sức của họ.
Thế rồi đúng lúc mọi người đành bó tay, chưa biết phải di chuyển Phật như thế nào, thì bỗng nhiên có hai ông lái xe mô-tô phóng qua. Ông nào cũng có đôi tay vạm vỡ đầy bắp thịt rắn chắc như cầu thủ chơi football. Hai ông mặc áo da đi xe mô-tô này đã phóng xe qua và rồi vòng xe lại vì muốn quan sát một bức tượng mà họ thấy xuất hiện kỳ lạ ở nơi đây. Khi biết nhóm ông Suel cần khiêng tượng vào trong tiệm, hai ông lái xe mô-tô liền ra tay giúp.
“Hai người này gần như tự họ khiêng Phật vào bên trong, không cần ai giúp,” ông Suel nhớ lại.
Thế là Phật được an vị trong quán cà phê Side Street như vậy. Họ đặt tượng giữa một tủ lạnh và một chiếc bàn với khăn ca-rô phủ bên trên. Hai năm trôi qua.
“Chúng tôi không may mắn trong việc bán tượng,” ông Suel kể. “Giống như là tượng đã quyết định ở lại đây, không muốn đi đâu hết.”
Quán Side Street có rất đông khách lui tới thường xuyên, và hầu như ai cũng cảm thấy thân quen với tượng. Họ thường ve vuốt những nếp y trên tượng. Đôi vai của Phật không còn bóng loáng vì có quá nhiều dấu tay sờ bên trên. Thế rồi họ dần dần đặt thêm đèn cầy ở cạnh tượng, choàng thêm vòng hoa trên Phật và biến góc nhỏ này thành nơi thờ phượng.
Khi được hỏi ý ông nghĩ sao về việc bức tượng thu hút người ta đến như vậy, ông Suel trả lời, “Có lẽ nước Mỹ chúng ta đang trải qua quá nhiều vấn đề rối rắm.” Ông nhắc đến nền kinh tế lúc ấy không được khá, chính trị bị chia rẽ, và có rất nhiều cựu quân nhân trở về từ hai cuộc chiến mới nhất. Ai cũng tìm cách thấu hiểu những gì đang xảy ra ở chung quanh họ.
“Họ cần bất cứ cái gì có thể cho họ một cảm tưởng bình yên, tĩnh lặng,” ông nhận xét.
Ông chủ George Gee dậy sớm mỗi ngày để vẽ chân dung và viết thực đơn cho món đặc biệt trong ngày trên một tấm bảng nhỏ. Là một họa sĩ, ông thường vẽ khuôn mặt của những nhân vật thời sự trong ngày kèm thêm lời châm biếm hài hước để mua vui thực khách. Chẳng hạn như mới đây ông George vẽ mặt anh chàng Edward Snowden để quảng cáo cho một món nước uống có pha thêm hương vị dừa “coconut,” để ám chỉ hành động dại khờ của anh khi tiết lộ hàng ngàn tài liệu mật của chính phủ Mỹ, để rồi phải trốn chạy qua Hồng Kông và nay bị mắc kẹt ở Nga.
George nói rằng tượng Phật đã trở nên quá thân thuộc với ông trong những lúc ông cần suy nghĩ nhất trong ngày. Ông nói quán cà phê luôn có một nguồn năng lực riêng của nó, và tượng Phật đã thật phù hợp trong không gian này.
“Tượng hình như đã có sẵn một năng lực huyền bí từ lâu,” ông nói. Lực đó đã khiến những tay anh hùng lái xe mô-tô phải rời xe của họ, và cũng có thể đã khiến một người quyết định đưa pho tượng nặng 700 cân đi nửa vòng trái đất đến đây, ông George nghĩ vậy.
Vào khoảng tháng Sáu năm 2011, những thân chủ của tiệm đã mau chóng truyền tin với nhau rằng có người đã trả giá mua tượng Phật và sắp mang tượng rời quán cà phê. Họ cảm thấy luyến tiếc khi nghĩ đến việc một ngày kia Phật không còn ngồi ở chỗ quen thuộc trong quán. Thế rồi khoảng hai tuần sau đó, một thân chủ đến uống cà phê như mọi lần. Khi mở bóp lấy tiền trả nước uống, ông cầm ra $3,000. Ông muốn mua tượng Phật với một điều kiện, ông George kể. Điều kiện duy nhất ấy là Phật phải ở trong tiệm này, không đi đâu hết.
Ông Suel đồng ý. Số tiền bán tượng ấy đã được ông Suel mang đến miền Trung Việt Nam để tiếp tục công tác từ thiện của hội Cựu Chiến Binh Cho Hòa Bình (Veterans for Peace).
“Tôi rất ngạc nhiên, bạn biết chăng,” ông Suel kể. “Nhưng rồi tôi cũng hiểu, tôi thấy rằng ông ấy cũng muốn chia sẻ tượng với mọi người.”
Thế nên giờ đây Phật vẫn còn an vị trong một quán cà phê nằm trên đường G Street ở Anchorage, Alaska, không ngồi trong một ngôi đền hoặc một ngôi chùa nào xa thế gian. Phật ngồi đó, tiếp tục thiền định với ánh mắt từ bi hướng về những người đang thảnh thơi thưởng thức một tách cà phê ấm hoặc bận chăm chú xem màn ảnh của điện thoại, với nét mặt đẹp sáng ngời, và với một nụ cười thân thuộc luôn mang đến sự bình yên.
Phúc Quỳnh
BA ĐIỀU SƯỚNG NHẤT
Ngày xưa có Ông lão cứ vui cười ca hát suốt ngày. Thấy lạ, có người hỏi:
– Tại sao ông vui tươi mãi như thế?
Ông lão đáp:
– Trời sinh ra muôn loài muôn vật, trâu chó dê ngựa… Người là sinh vật cao nhất,
“Tối linh ư vạn vật”. Ta được làm Người. Ấy là điều sướng thứ nhất.
– Trời sinh có người tàn tật, đui què. Ta được lành lặn. Ấy là điều sướng thứ hai.
– Người đời thường vì sự giàu có, danh vọng mà phải gian khổ. Ta có ăn đủ một ngày ba bữa, không lo lắng gì cả. Ấy là điều sướng thứ ba.
– Còn như sinh lão bệnh tử là điều không ai tránh được.
Ta cũng như mọi người, việc gì phải buồn.
– Nghĩ tới ba điều sướng ta có được, ta vui ca cũng là chuyện thường tình,
mắc mớ chi phải hỏi.
Trích Cổ Học Tinh Hoa