HÃY SỐNG TỐT, ĐỪNG QUAN TÂM NGƯỜI KHÁC NGHĨ GÌ VỀ MÌNH


Một hôm, có một nhà sư trẻ đi khất thực. Trên đường có đi qua một con
sông, vì khát nước, nên nhà Sư đã đi xuống bờ sông uống vài ngụm. Sau
đó, thấy có gió mát, người lại sẵn mệt mỏi, nhà Sư bèn kiếm một nơi cao
ráo rồi nằm xuống, tựa đầu lên một tảng đá nhỏ để nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nhà Sư vừa nằm nghỉ được một lúc thì có một nhóm phụ nữ 4 người
xuống sông lấy nước. Người đầu tiên nhìn thấy nhà Sư đã vội vàng bình
phẩm:

  • Thậm chí sau khi từ bỏ mọi ham muốn trần tục và trở thành nhà Sư, anh
    ta vẫn không thể bỏ được thói quen dùng gối. Cho dù nó là một hòn đá thì
    dù sao đi chăng nữa, anh ta vẫn dùng nó giống như một chiếc gối.
    Nhà Sư trẻ nghe thấy người phụ nữ đầu tiên nói như vậy thì giật nảy
    mình, vội ngồi bật dậy và vứt ngay hòn đá đang kê làm gối ở phía dưới.
    Tưởng đã hết thứ để phàn nàn, nhà Sư nào ngờ ngay sau đó, người phụ
    nữ thứ hai đã cất lời:
  • Ôi chao, nhìn cái cách anh ta tức giận mà ném hòn đá đi kìa. Sao người
    Tu hành lại có thể mất bình tĩnh như vậy chứ?
    Chẳng biết phải cư xử thế nào cho phải phép, nhà Sư trẻ cảm thấy vô
    cùng bối rối và tự nhủ:
  • Mình nên làm gì bây giờ?
    Đúng lúc đó, người phụ nữ thứ ba lên tiếng:
  • Đây là chỗ bờ sông. Phụ nữ chúng tôi hay ra đây để lấy nước lắm và
    mỗi lần đi lấy nước, chúng tôi sẽ nói chuyện này, chuyện kia. Nếu anh cứ bị
    ảnh hưởng bởi lời nói của chúng tôi, làm sao anh chú tâm để niệm Phật
    được?
    Trong lúc nhà Sư trẻ chưa biết nên đáp lại ra sao cho phải phép thì may
    mắn, người phụ nữ thứ tư đã lên tiếng giải vây cho nhà Sư:
  • Tha thứ cho tôi vì đã nhiều chuyện, thưa nhà Sư. Nhưng tôi trộm nghĩ
    thế này, Ngài đã bỏ lại đằng sau tất cả để trở thành một người Tu hành, trừ
    1 thứ, đó chính là Bản Ngã Của Ngài.
    Chừng nào cái BẢN NGÃ ấy vẫn còn thì Ngài sẽ vẫn quan tâm và bị tác
    động bởi những lời khen chê, nhận xét, bình phẩm của người khác về mình.
    Chỉ đến khi Ngài hoàn toàn vứt bỏ được cái bản ngã ấy, Ngài mới có thể
    chuyên tâm niệm Phật, tìm ra con đường của chính mình và cứu giúp người
    khác thoát khỏi bể khổ được.
    Nghe tới đây, nhà Sư trẻ như chợt bừng tỉnh, ngộ ra được nhiều điều.
    Sau đó, Ngài ung dung ngồi Thiền định và không quan tâm đến những gì
    diễn ra xung quanh nữa.
    Đức Phật dạy:
  • Hãy sống tốt, đừng quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
    Tình huống mà vị Thiền sư trẻ tuổi trên đây gặp phải rất phổ biến, hàng
    ngày chúng ta cũng gặp phải vô số những chuyện khiến ta bận lòng và tìm
    cách đối phó như vậy. Tuy nhiên, không phải lời nhận xét hay góp ý nào
    cũng đúng, cũng chân thành và xuất phát từ hảo ý của người nói.
    Đôi khi, nó chỉ là những câu đùa vui, nói cho có mà thôi, chứ hoàn toàn
    không có mục đích thật sự để khuyên nhủ ta tốt hơn, thậm chí chỉ là “câu
    chuyện làm quà”, chính vì thế, nếu luôn để tâm và dằn vặt bản thân, không
    có chính kiến và mù quáng làm theo, chúng ta sẽ không bao giờ tìm được
    sự bình an trong tâm hồn, lúc nào cũng sống trong sự hoang mang, rối loạn.
    Đức Phật Tất Đạt Đa Cồ Đàm cũng đã từng nói rằng:
  • Hãy sống tốt, đừng quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
    Cũng đừng phản ứng trước những lời xúc xiểm ta. Khi người khác xúc
    xiểm ta, họ chỉ đang cho thấy bản chất con người của họ, chứ không phải
    bản chất của ta. Đừng nghĩ những lời nói đó nhắm vào cá nhân ta.
    Hãy im lặng.
    Đừng phán xét bất cứ điều gì, các con sẽ hạnh phúc. Quên đi mọi chuyện
    ưu phiền, các con sẽ càng hạnh phúc hơn.
    Hãy yêu thương tất thảy mọi thứ trên đời, các con sẽ là những người
    hạnh phúc nhất.
Advertisement

LỜI KINH TRONG LÒNG BÀN TAY


“Một người bị nước cuốn trôi, kẻ đó rất sợ bị chết chìm, nhưng cuối cùng,
họ đã không chết chìm mà lại bị chết khát, chết khát giữa dòng nước.
Điều vô lí ấy cũng giống như một người biết được nhiều câu kinh, nói
những câu kinh rất hay, nhưng không thực hành, cuối cùng bị những điều
tầm thường trong tâm đánh gục”.
Lời nói vốn rất nhẹ, nếu không được buộc vào một hành động thật nặng
để giữ lại, lời nói sẽ dễ dàng bị gió cuốn bay đi.
Lời nói vốn đi rất nhanh, nhưng khi nó đi nhanh đến mức hành động
không còn đuổi theo kịp nữa, lúc đó lời nói bắt đầu mất đi giá trị của mình.
Lời nói vốn rất mỏng, nếu không có chiếc khung hành động để giăng mắc
vào, lời nói sẽ bị gió mưa trong cuộc sống làm cho nhàu nát.
Nói “thương người” chỉ là chuyện trong một chốc, nhưng có kẻ mất hơn
nửa đời vẫn chưa làm được. Nói “buông xuống” cũng chỉ là chuyện trong
một lát, nhưng có người cả đời vẫn nặng lòng.
Chỉ mất vài hôm để vẽ ra một cuộc hành trình, nhưng phải mất thật nhiều
đôi giày mòn gót mới có thể hoàn thành được cuộc hành trình đó.
Chỉ có hành động mới chứng tỏ được chúng ta thực sự là ai, và cũng chỉ
có hành động mới thưc sự tạo nên con người.
Một hành động dù trong im lặng, nhưng bên trong nó luôn tồn tại một sức
mạnh mà lời nói không bao giờ có thể có được.
“Khoảng cách từ lời nói tới việc làm xa hơn rất nhiều so với khoảng cách
từ miệng đến đôi tay”.
Hạnh phúc hay khổ đau của con người không phải đến từ đâu đó ngoài
kia, mà nó được lấy ra trong một đống hành động từ những năm tháng đã
qua của chính mỗi người.
Chúng ta không thể để lời nói lớn hơn hành động rồi tự hỏi tại sao cuộc
sống của mình lại có nhiều nỗi buồn như vậy. Dù nỗ lực thay đổi đến đâu,
tất cả chúng ta, ai cũng phải trả giá cho tất cả những gì mình đã sống.
Mong người luôn nhặt được thứ gì đó rất đáng giá tại bất cứ nơi mình
nào vừa ngã xuống, rồi đứng lên.
Vô Thường
Núi 26.6.2021
Om Mani Padme Hum

HẠNH PHÚC KHÔNG PHẢI LÀ SỰ VẮNG MẶT CỦA KHỔ ĐAU

Buổi sáng bước ra khỏi phòng, bãi cỏ xanh trải dài đến tận cuối chân trời.
Phía xa kia là một dãy núi nằm yên trong sương mờ. Cơn mưa nhỏ chiều
qua đã tạnh, tôi thấy những giọt nước còn đọng trên một tờ lá lấp lánh mặt
trời.
Buổi sáng ở nơi đây có âm thanh của tiếng chim hót, của gió reo trên đầu
ngọn thông, của mặt ao loáng thoáng mây trời xanh cao.
Phong lai sơ trúc, phong khứ nhi trúc bất lưu thanh,
Nhạn quá hàn đàm, nhạn khứ nhi đàm vô lưu ảnh.
Gió qua lay trúc, gió đi rồi trúc không giữ âm thanh
Nhạn lướt mặt hồ, nhạn đi rồi hồ không lưu hình ảnh
Nơi đây không có trúc, không có nhạn nhưng có thông reo với gió và mây
chạm mặt hồ. Gió mây đi qua rồi, chỉ thấy rừng thông đứng yên và một mặt
hồ tĩnh lặng.
Những ngày ở đây nơi miền rừng núi, tôi thấy được sự có mặt của hạnh
phúc. Tôi nghĩ, hạnh phúc sâu sắc nhất phải là những hạnh phúc thật đơn
sơ và không phải tìm cầu. Chúng là những gì đang có thực.
Tôi thấy hạnh phúc có mặt trong con đường mình đi, trên con dốc nhỏ
xuống bờ sông, băng ngang qua một rừng hoa dại mầu tím. Đi trong khu
rừng thưa, những hạt mưa ngày hôm qua đọng trên những chiếc lá rơi xuống
làm tươi mới tấm áo mình đi qua. Tôi chợt thấy ngày mưa hôm qua làm sáng
tỏ thêm mặt trời của buổi sáng này.
Tôi thấy bờ sông ở dưới chân đồi rất đẹp. Một trưa nào tôi sẽ tìm xuống
đó, đứng nhìn hai bờ cát rộng bên con sông nhỏ. Tôi sẽ nhặt hòn sỏi nhỏ để
liệng sang bờ bên kia. Bạn biết không, chúng ta có mặt bên này là vì sự có
mặt của bờ bên kia. Nhưng đứng bên đây, tôi cũng không thấy mình cần gì
phải vội vã vượt qua. Vì bên kia cũng chỉ có mặt vì bờ ở bên này.
Tôi thấy trong cuộc sống vô thường, vẫn có mặt trời và nắng ấm, mây
vẫn bay, hoa vẫn nở, chim vẫn hót, lá vẫn xanh, hiện hữu vẫn nhiệm mầu.
Trên lối đi, tôi thấy mỗi hạt nước trên lá cỏ phản ảnh một khía cạnh riêng
của giọt nắng mặt trời. Và trong mỗi giọt nắng tôi thấy cả một hành trình bắt
đầu từ ngàn dặm xa.
Tôi thấy con đường mình đi không bao giờ là dài hoặc ngắn. Như trong
khu rừng nhỏ đầy hoa vàng tím này, làm sao tôi có thể biết được lá đã rụng
bao nhiêu lần! Chúng tôi bước yên trên bốn mùa đang nằm im dưới đất.
Hạnh phúc là những bước chân thận trọng về lại không gian ấm áp bên bếp
lửa hồng trong chiếc cốc nhỏ sáng này.
Tôi thấy nơi đây có những cây sồi già cao xanh lá. Cây sồi to cạnh chiếc
cốc nhỏ của tôi đã chết mấy năm về trước. Năm nay, tôi thấy ngay giữa lòng
thân cây mục, có một nhánh sồi nhỏ đang vươn lên cao. Nó nhỏ bé mong
manh nhưng mọc lên ở giữa, và được nuôi dưỡng bởi gốc rễ của thân cây
sồi năm xưa. Tôi biết, hạnh phúc tuy tiềm ẩn nhưng lúc nào cũng có mặt.
Ngày mưa hôm qua và ngày nắng hôm nay sẽ làm những hạt giống nhỏ
chuyển lớn thành cây lá xanh tươi, che mát cuộc đời.
Tôi về đây để vớt một giọt sương trên lá, để với tay nắm một nhánh thông
rồi buông ra cho nó bay vào vũ trụ mênh mông. Cuộc đời không bao giờ là
nhỏ bé. Phải chi tay áo lễ của ta rộng lớn đủ để ôm trùm hết những nỗi đau
của nhau, ôm ấp cho chúng đừng bao giờ trở thành phiền não. Những bước
chân của ta đi nếu có được an ổn, cũng sẽ không bao giờ chỉ là niềm vui
của riêng mình. Hạnh phúc là chiếc lá xanh, là cọng cỏ ướt, là ao nhỏ bên
đường đi, là một ngọn nến sáng nay ta thắp trên bàn Phật.
Tôi thích những buổi sáng tinh mai ngồi yên trong thiền đường, khi vạn
vật ngoài kia còn lờ mờ tối. Bao quanh chúng tôi là những khung cửa sổ lớn.
Dãy núi, rừng hoa dại mùa xuân, con ao nhỏ giữa rừng thông, và ngọn đồi
cỏ trải dài ngoài kia đang có mặt trong mỗi chúng tôi, ngồi yên đây.
Buổi sáng này, sau giờ ngồi thiền, mở mắt ra tôi thấy nắng ấm phủ núi
đồi ngoài kia. Vạn vật lại mới tinh mơ. Bầu trời sáng nay vẫn xanh và trong,
vì bản chất của nó bao giờ cũng vậy.
Ngồi bên ao, tôi nghe tiếng chuông vọng xuống từ trên đồi. Tôi băng
ngang qua một khu rừng nhỏ đầy lá non. Mùa nào cũng đẹp. Tôi chợt ý thức
rằng hạnh phúc không phải là sự vắng mặt của khổ đau!
Trời xanh bao giờ cũng vẫn có mặt, dẫu giữa những ngày mưa. Mặc dù
cuộc đời không phải lúc nào cũng dễ dàng cho những bước ta đi. Có những
ngày con đường ta đi lắm bụi đỏ làm mờ mắt cay. Nhưng bạn biết không,
hai bên đường, những đóa hoa vàng tím vẫn nở rộ.
Có lần, một người bạn hỏi tôi rằng, làm sao ta biết rằng hạnh phúc vẫn
có mặt? Tôi rót cho nhau một chén trà thơm, ở nơi đây tôi biết nó có ướp
hương của trăng, mây và gió. Đưa người bạn ra về, tôi nhìn ánh nắng chiều
vàng trên đầu rừng và có một vầng trăng sớm mới về ngang đỉnh núi. Tôi
biết, vì hạnh phúc là một thực tại.
Tôi đi rồi, chiếc ao xưa giờ đã trở nên tĩnh lặng. Mây vẫn trôi, thông vẫn
reo, năm tháng bốn mùa, có lưu giữ lại hình bóng nào! Vầng trăng xưa vẫn
trong sáng như một vầng trăng.
Duy Nhiên

CHÂN LÝ – HỌC ĐẠO LÀ NHƯ THẾ!


Thầy Viên Minh chia sẻ:
Ngày xưa, sau khi Đức Phật chứng Đạo, tại sao Ngài không mở trường
Thiền để có thể dạy hàng ngàn, hàng vạn người cùng một lúc? Ngược lại,
Ngài chỉ vân du từ nơi này sang nơi khác, tùy căn cơ khai thị cho những
người hữu duyên Ngài gặp trên đường? Đơn giản vì trình độ, hoàn cảnh và
cơ địa mỗi người một khác, nên đức Phật ngay nơi mỗi người khai thị pháp
mà người đó đang trải nghiệm, và vì vậy chỉ người đó mới thật sự biết đức
Phật đang chỉ dạy điều gì, người khác có nghe hay đọc lại kinh điển tường
thuật thì cũng chỉ để tham khảo hay suy luận mà thôi.
Cách dạy của Đức Phật cũng rất đơn giản, Ngài chỉ hướng dẫn mỗi người
biết trở về khám phá sự thật – thực tại thân-thọ-tâm-pháp ngay nơi chính
mình, không thể tìm kiếm ở đâu hay bất cứ ai khác. Ngài chỉ dạy đơn giản
như thế, còn lại là việc của mỗi người tự mình khám phá, tự mình thấy ra sự
thật chứ không có ai khác làm thay được cả.
Học Đạo không thể là: “Thầy ơi, Thầy đã giác ngộ rồi, cho con giác ngộ
với” được.
Ngày nay, Cam áp dụng Kinh Điển tu luyện được điều gì liền làm thiền
sư Cam, và mở trường thiền để dạy Bưởi, Mít, Ổi, Xoài, …tất các loại hành
theo kinh nghiệm mà mình đã đạt được! Thiền sinh Chanh, Quýt, Mận, Đào
gì mỗi ngày cũng đều phải thực hành đúng theo phương pháp duy nhất của
Cam đặt ra với mong cầu đạt được kinh nghiệm của Cam.
Học và hành Đạo kiểu này hoàn toàn đi ngược lại với hướng khai thị của
Đức Phật là trở về “nương tựa chính mình, không nương tựa ai khác” (Attā
hi attano nātho, ko hi nātho paro siyā) !
Phật dạy trở về với thực tại thân thọ tâm pháp đang là, vì vậy, những gì
đang xảy ra nơi thân-tâm mỗi người mới là cuốn kinh hiện thực đáng đọc
nhất, là sự thật mà mỗi người cần tự khám phá chứ không phải tìm kiếm sự
thật nơi thầy mình, ở trong chùa, trong các trường thiền hay trong kinh điển
nào cả. Nhiều Phật tử đã bỏ rất nhiều thời gian để nghiên cứu Vi Diệu Pháp,
rồi Duy Thức Học, rồi luận Tánh Không vv…
Cuối cùng kiến thức ngày càng nhiều mà trí tuệ ngày càng bị sở tri che
lấp, học tập nhiều năm rồi cũng chẳng thấy Sự Thật đâu cả.
Nói về kiến thức Phật học thì thời mạt pháp này Tăng Ni, thậm chí Phật
tử, còn giỏi hơn các vị Thánh thời đức Phật rất nhiều. Hầu hết các bậc Thánh
chỉ nghe được một pháp thoại hay thậm chí một câu kệ Phật nói thôi đã
chứng ngộ rồi, còn ngày nay có rất nhiều học giả, nhiều tiến sĩ Phật học,
nhiều vị thuộc lòng Tam Tạng, thông suốt cả Chú Giải lẫn các bộ Luận vv…
nhưng không biết có ngộ được gì không!?
Trong khi năm vị Kiều-trần-như (Kondañña) chỉ nghe pháp thoại Chuyển
Pháp Luân là đã giác ngộ, rồi nghe lời đức Phật họ đi đó đây du hoá, ít khi
nghe thêm pháp thoại nào nữa. Ngày nay nhiều Tăng Ni Phật tử nghe, đọc,
nghiền ngẫm, thậm chí thuộc làu làu không biết bao nhiêu bài kinh, mà giác
ngộ thì chẳng biết về đâu.
Học Đạo vẫn là tự khám phá sự thật nơi chính mình, ngay cả khi được
đức Phật trực tiếp khai thị thì sự thật cần khám phá vẫn là ở nơi chính mình,
chứ không phải nơi Phật, nơi lời Phật dạy hoặc nơi Tăng đoàn vốn được cho
là mẫu mực. Trong thiền tông có câu “phùng Phật sát Phật” với ý nương tựa
chính mình, không nương tựa ai khác.
Phật dạy: “Ai thấy Sự Thật là thấy Như Lai” còn người mỗi ngày nắm
chéo y Như Lai, đi theo Như Lai từng bước chân cũng không bao giờ thấy
được Như Lai, huống chi rập khuôn các phương pháp do các thiền sư chế
định theo kinh nghiệm cục bộ của mình! Người giác ngộ chỉ có thể khai thị,
động viên, khuyến khích để người khác trở về tự giác ngộ chính mình chứ
không thể giác ngộ thay cho họ được.
Đức Phật dạy “Tự tâm thuần tịnh là nơi nương tựa hy hữu”.
Tất cả sự thật đã đầy đủ ngay nơi mỗi người. Mọi chân lý đều có sẵn, Sinh
Tử hay Niết-bàn cũng đều ở ngay đây, trong từng giây phút nơi chính thântâm này chứ không ở bất cứ nơi nào khác. Có người thắc mắc rằng làm sao
có thể nương tựa chính mình khi mình vẫn còn đang hoang mang, chới với?
Nhưng tại sao mình lại hoang mang, chới với như thế ?
Chính là vì khi gặp khó khăn mình liền có thói quen hướng ra ngoài tìm
chỗ nương tựa, bám víu. Cuộc sống vốn vô thường, chỗ bám víu cũng chỉ là
tạm bợ, nhất thời, nên khó tránh khỏi hoang mang, chới với! Đang chới với
mà loay hoay hướng ra ngoài tìm chỗ bám víu lại càng chới với thêm. Vì vậy,
nếu không trở về nương tựa chính mình thì vẫn mãi còn chới với bất an.
Quy y Tam Bảo Phật – Pháp – Tăng nghĩa là gì?
Một cách rốt ráo, quy y Phật là trở về nương tựa tính sáng suốt, tỉnh giác
sẵn có nơi mỗi người. Quy y Pháp là trở về trọn vẹn với thực tính thân-thọtâm-pháp đang là, và quy y Tăng là trở về với sự thanh tịnh trong lành của
thân khẩu ý, với tâm nhẫn nại, từ bi, bao dung, hỷ xả với mọi sự mọi vật.
Vì vậy, cuộc đời là trường thiền vĩ đại nhất, trong đó trải nghiệm của mỗi
người là đối tượng thiền trung thực nhất của người ấy, và mỗi tình huống,
mỗi sự kiện xảy ra là bài học chính xác nhất thích ứng với căn cơ trình độ
giúp họ nhận ra chính mình, là tấm gương phản ánh chính mình qua nghiệp
duyên và nhân quả. Chính đó là những bậc thầy ngày đêm không mệt mỏi,
tình nguyện chỉ dạy cho mỗi người sống thiền một cách cụ thể và chính xác
hơn hướng dẫn của bất cứ thiền sư nào.
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng gặp phải những khó khăn về đời sống
gia đình, bạn bè, tình yêu, hôn nhân hoặc về công ăn việc làm, danh vọng
địa vị, giáo dục con cái, sức khỏe, bệnh tật, vv… Ai cũng phải đối diện với
những bài toán khó trong cuộc đời. Người đời thì thường vừa mong thành
đạt vừa muốn làm sao được sống bình an, vừa cầu ít gian nan lại vừa cao
danh vọng!
Người tu hành thì vừa mong đạt sở tri sở đắc lại vừa muốn làm sao
thường an vui giải thoát, vừa muốn làm sao mau chứng ngộ Niêt-bàn vừa
nỗ lực tích luỹ phước báu nhân thiên, vv… Những bài toán “làm thế nào
để…?” như thế càng nhiều thì càng loay hoay trăn trở với hết giải pháp này
đến phương pháp nọ, tìm nơi nương tựa, ô dù vào tha lực… để rồi gánh lấy
hậu quả khó lường, làm sao trở về an lạc nơi chính mình được!
Những gì đang xảy ra hiện nay trên thế giới đều là kết quả của ý muốn
được tốt hơn, dễ dàng hơn, tiện nghi hơn của biết bao thế hệ, nhưng kết quả
của những nỗ lực ấy lại không mấy khả quan.
Cuộc sống vật chất ngày càng phong phú hơn, nhưng tại sao cuộc sống
tinh thần lại ngày một tàn lụi? Tại sao công nghệ ngày càng phát triển thì
môi trường ngày càng bị nhiễm độc?
Cuộc sống của con người ngày càng thịnh vượng hơn, nhưng tại sao họ
ngày càng bất an xáo trộn hơn?… Xem ra không mấy ai tìm được giải đáp
chính xác, tối hậu cho các bài toán của đời mình. Qua biết bao thế hệ, chúng
ta cứ loay hoay giải quyết được cái này thì lại hỏng cái khác, chữa sai xong
chỗ này thì lại phát sinh lỗi chỗ kia, không bao giờ chấm dứt.
Sự sống là đa chiều, với sự gắn kết chặt chẽ với nhau và luôn biến động
không ngừng. Vì vậy không thể tìm giải đáp hoàn hảo cho một vấn đề, khi
chưa khám phá ra được nguyên nhân rốt ráo của tất cả các vấn đề trong cuộc
sống. Thật may mắn cho nhân loại, Đức Phật là người đã thấy ra toàn bộ sự
thật và Ngài chỉ ra rằng đáp án cho cuộc đời không thể tìm thấy ở bên ngoài,
vì nó chỉ có trong lòng mỗi người.
Khi trở về nhìn lại chính mình, sẽ phát hiện ra tuy mỗi chúng ta đều muốn
cuộc sống được tốt hơn, hoàn hảo hơn, nhưng phải tốt hơn hoàn hảo hơn
theo ý mình mới được, vì vậy làm sao tránh khỏi phát sinh xung đột với
quan niệm hoàn hảo của người khác.
Nhìn lại mình, chúng ta sẽ phát hiện ra những bài toán khó mà mỗi người
đang tự đặt ra cho mình dường như chỉ là một trò chơi, chúng ta tự trói buộc
mình vào hệ thống giá trị quy ước của xã hội, tự đặt cho mình một chướng
ngại rồi lại tìm cách vượt qua.
Nhìn lại mình, rồi chúng ta cũng sẽ phát hiện ra tu tập chỉ là quá trình tự
điều chỉnh nhận thức và hành vi, chúng xảy ra một cách tự động chứ không
có một cái Ta nào cả, giống như khi ngủ thì mũi vẫn tự thở, tim vẫn tự đập
mà thậm chí khả năng tự động điều chỉnh còn tốt hơn nhiều.
Học Đạo là như thế, là trở về không ngừng khám phá chính mình cho
đến khi mỗi người tự thấy ra nguyên nhân duy nhất phát sinh ra mọi vấn
đề, mọi khổ đau và phiền não mà họ đã phải gánh chịu qua biết bao kiếp
sống, và lập tức phát hiện Sự Thật tối hậu, thấy ra hạnh phúc viên mãn đang
ngay đó nơi thực tại hiện tiền.
Thầy Viên Minh
trungtamhotong.org

ĐỂ KHÔNG HỐI TIẾC NGÀY SAU!


Cuộc đời mà, làm gì có đúng sai một cách tuyệt đối?
Đời sống này có những thứ không trân trọng thì sẽ mất đi, nhưng cũng
có những thứ mà bản thân rất muốn giữ gìn mà cũng không tài nào giữ được.
Bây giờ ta có thể là một điều gì đó rất đặc biệt trong lòng một ai đó, không
có nghĩa là ngày mai cũng vậy.
Hôm nay ta có tất cả nhưng không có nghĩa sau này cũng thế. Cuộc sống
này thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt. Nhưng dù gì chăng nữa cũng nên
chọn cách sống tử tế. Chân thành và thật lòng chưa chắc sẽ có kết quả tốt,
nhưng chân thành và thật lòng thì sẽ không bao giờ phải hối tiếc về sau.
Chúng ta sống mục đích cuối cùng là không luyến tiếc ray rứt điều gì,
chứ không phải tích trữ thật nhiều rồi lo sợ cuộc đời sẽ lấy đi.
Làm người tốt cũng vậy, không phải để ai đó mang ơn hay mắc nợ mình.
Làm người tử tế chỉ cốt là không để lương tâm tự dày vò. Đừng nghĩ mình
đối xử tốt với một người, họ sẽ tử tế và mang ơn suốt đời với mình. Ta chọn
cách sống tử tế để tâm mình nhẹ nhõm, chứ không phải tốt bụng để trông
chờ vào phước lành từ người khác.
Cuộc đời mà làm gì có cái gọi là hoàn hảo. Một mảnh trăng khuyết chưa
tròn nhưng vẫn có cái đẹp của nó, phải không? Vậy chỉ cần biết là sống sao
để không nuối tiếc. Muốn như vậy trước hết hãy sống trọn vẹn với thực tại,
bớt tâm mong cầu. ”Quá khứ không truy tìm, tương lai không ước vọng”.
Thực tại, dù không đẹp như lòng ta mong đợi, nhưng nếu lúc nào ta cũng
chối bỏ nó thì dẫu kiếp người có kéo dài cho đến mấy đi nữa…. cũng chỉ là
sống trong mộng ảo mà thôi!!
Tỉnh Thức
Dharamsala India 2017

LÁ VÀNG NÚI NÚI BAY


Có một câu chuyện thiền. Vào một ngày mưa, có anh chàng nọ tìm đến
để tham vấn một vị thiền sư. Trước khi vào cốc của thầy, anh xếp dù để ở
bên ngoài. Vị thiền sư rót trà mời anh uống. Anh ta ngồi say mê bàn luận về
thế nào là thiền, là thực tập chánh niệm. Chợt vị thiền sư hỏi anh, khi nãy
vào đây, anh đã để chiếc dù của mình ở bên phía nào của cửa vào? Bên phải
hay bên trái? Anh chợt dừng lại và biết rằng mình không hề nhớ là mình đã
làm gì.
Chỉ Là Ghi Nhận Thực Tại Tự Nhiên
Nhưng có lẽ câu chuyện ấy không phải để khuyên ta phải nỗ lực ghi nhớ
hết mỗi chi tiết hành động của mình. Tôi nghĩ, ý của vị thiền sư chỉ nhắc nhở
là ta nên trở về có mặt trong giờ phút hiện tại này. Và khi mình có mặt trong
giờ phút hiện tại thì cảnh vật sẽ sáng hơn, sự việc cũng tỏ rạng hơn. Vì thói
quen, chúng ta cứ mê mãi để tâm rong ruổi theo những câu chuyện buồn
vui trong tưởng tượng.
Nếu bất ngờ có ai hỏi tôi sáng nay vào thiền đường tôi đã để đôi dép của
mình ở bên góc nào, chắc tôi cũng không trả lời chắc chắn được. Nhưng tôi
biết có một chiếc lá màu cam đỏ nằm cạnh đó. Sáng nay tờ lá ấy đã theo bước
chân tôi qua cánh cửa mở rộng mà bay vào đây. Và tôi đã nhặt nó để cạnh
đôi dép của mình. Tôi nhớ vậy.
Từ chánh niệm có nghĩa là nhớ, là ghi nhận. Ghi nhận thực tại này như
nó đang có mặt. Nhớ thì biết là nhớ, quên thì biết là quên. Nhờ ghi nhận rõ
ràng mà tôi thấy biết rằng, những buồn giận đến rồi sẽ đi, như mây qua bầu
trời, ta không cần phải phản ứng hay để bị chúng sai xử; rằng chúng ta rộng
lớn hơn những khổ đau của mình; và khổ đau nào thì cũng chỉ bởi ở “lòng
người mà ra…”
Chiếc Lá Thu Vô Sự
Tôi cũng nhận thấy được điều này, là làm việc và bận rộn là hai chuyện
hoàn toàn khác nhau.
Có những lúc tuy ta làm mọi việc mà mình vẫn có thể là một người vô sự.
Và cũng có nhiều khi ta đóng cửa không làm gì hết, mà mình vẫn rất đa sự,
và trong lòng bận rộn nhiêu khê.
Trong chiếc lá màu cam đỏ bay vào thiền đường sáng nay, tôi thấy nhiều
tháng trước nó là một chồi non nhỏ trên cành, mang ánh sáng mặt trời nuôi
thân cây lớn. Rồi những tháng hè nó làm bóng mát che cho tôi ngang qua
đây. Và mùa thu này nó hoá thân thành sắc màu thật đẹp.
Sáng nay chiếc lá ấy theo gió rơi xuống trên lối tôi đi, và sẽ tiếp tục nuôi
dưỡng cho rừng cây xanh tươi ngày mai. Chiếc lá thu ấy có bận rộn không,
hay nó vẫn đang sống một đời vô sự bạn nhỉ?
Trưa nay, tôi một mình leo tắt ngang đồi, theo những tảng đá cao lên
chiếc ghế trên đỉnh. Ngồi đây tôi thấy khu rừng bên kia là một biển sắc màu,
có từng cụm màu nhỏ ngả nghiêng và lay trong gió, từ xa nhìn như một dãy
san hô rất linh động.
Lá Vàng Núi Núi Bay
Mùa thu là mùa của lá và gió. Lá và gió hợp nhau thành những âm thanh
thật vui và mầu nhiệm. Tiếng lá không buồn, không lo âu, không mệt mỏi.
Tiếng lá reo vui hạnh phúc.
Sáng nay trên con đường xuống thiền đường, tôi thấy có ngàn tờ lá theo
những cơn gió lớn bay đầy trời, trên con đường đi, trên không trung, trên
những bước chân, trên vai, trên áo, trên tăng thân tôi. Tôi bất chợt phải dừng
lại và đứng cho thật yên. Gió và lá mang đi những mệt mỏi và muộn phiền
của đời sống. Khi mình được yên rồi thì có bận rộn làm gì, cuộc đời mình
cũng vẫn yên!
Trên con đường tu học cũng thế, nếu ta có làm được gì thì có lẽ cũng nhờ
mình bắt đầu là một người vô sự. Nhờ biết không làm gì mà mình lại có thể
làm được hết tất cả.
Ngồi đây viết mà tôi nghe lá rơi chung quanh và tiếng gió reo vang ở trên
cao. Tôi ngước lên nhìn. Có một chiếc lá màu tím đỏ cứ lang thang mãi trên
không gian như sẽ không bao giờ chạm đất. Trời sắp chiều. Tôi định leo theo
con dốc đá trở về, nhưng chợt nhớ mấy câu thơ của thi hào Vương Bột.
Tràng giang bi dĩ trệ,
Vạn lý niệm tương quy,
Huống phục cao phong văn,
Sơn sơn hoàng diệp phi.
Tràng giang buồn ở mãi,
Muôn dặm muốn về ngay,
Huống chi chiều lộng gió,
Lá vàng núi núi bay.

Duy Nhiên

THÁNG RỘNG NĂM DÀI Ư !?


Trong vòng quay năm tháng của thời gian, có những người chia xa rồi
mình cứ ngỡ lần sau sẽ gặp lại; có những việc, mình cho rằng vẫn cứ thế mà
tiếp tục. Nhưng rồi chỉ trong sát na bạn quay lưng đi, rất nhiều thứ bỗng trở
thành lần cuối.
Hôm nay mặt trời lặn, ngày mai mọc lại đã có nhiều thay đổi, huống chi
thế sự không ngừng luân chuyển. Vì thế mà có những bất cẩn lỡ lầm ngỡ
còn lần sau, nhưng rồi chờ mãi, không sao tìm được cơ hội để bù đắp.
Sai lầm lớn nhất của chúng ta là luôn cảm thấy mình còn nhiều thời gian.
Nhìn thấy tháng ngày tiếp nối, ngỡ thời gian là thứ mình có thể tính toán
được. Ngỡ còn rất nhiều ngày mai để giải quyết vấn đề, để gặp gỡ những
người hôm nay chưa kịp gặp.
Nhưng chúng ta quên rằng thời gian chỉ có trôi qua mà không bao giờ
quay lại; quên rằng trên đời có những ân tình không cách gì đền đáp; quên
rằng kiếp người vốn rất ngắn ngủi, mạng sống lại quá mong manh; quên
mất cuộc đời vốn không có gì là vĩnh viễn.
Người đến kẻ đi trong nhân gian, cái gọi là “tháng rộng năm dài” thật ra
không hề dài. Việc mình nghĩ đã rất chắc chắn, trong tích tắc vẫn có thể biến
mất bởi sự vô thường. Một vài tâm nguyện nếu để lỡ làng, có khi muôn kiếp
về sau vẫn không thể gặp lại.
Trong trăm ngàn sự chờ đợi của thế gian, gần nhất vẫn là sự kỳ vọng và
ngày mai; trong muôn vạn lời nói dối của cuộc đời, lớn nhất chính là “tháng
rộng năm dài”. Chúng ta cứ ngỡ tương lai còn rất dài, nhưng ai chắc được
ngày mai và đời sau, cái nào đến trước?
Cho nên, đừng tin vào câu nói “tháng rộng năm dài”. Tháng có thể rộng,
năm có thể dài, nhưng không phải dành cho tất cả chúng ta. Cũng đừng quá
chờ đợi gì ở cuộc sống vô thường này.
Nhân khi mặt trời còn tỏ rạng, gió thổi còn mát mẻ, sức khỏe còn cho
phép, tranh thủ thực hiện những việc mình muốn làm, yêu thương người
mình muốn yêu, gặp gỡ người mình muốn gặp, vì thời gian qua rồi sẽ không
bao giờ trở lại.
(Suối Thông biên dịch)

NGƯỜI THẦY CHÂN CHÍNH


Một chàng trai nhận ra thầy giáo dạy tiểu học của mình trên
đường. Anh lại gần ông giáo già và hỏi:

  • Thưa thầy, thầy có nhận ra em không? Em là học sinh của thầy
    đây.
  • Ừ, thầy nhớ là dạy em hồi lớp ba. Bây giờ em làm gì rồi?
  • Em cũng đi dạy học. Chính thầy có ảnh hưởng sâu sắc đến em,
    nên em cũng muốn đi dạy những em nhỏ.
  • Vậy sao? Cho phép tôi tò mò một chút, ảnh hưởng của tôi thể
    hiện ở việc nào?
  • Thầy thực sự không nhớ gì sao? Thầy cho phép em nhắc lại
    chuyện cũ nhé.
    Có lần, một bạn học đến lớp đeo một chiếc đồng hồ rất đẹp được
    bố mẹ tặng. Bạn ấy tháo ra và đặt nó vào ngăn bàn. Em luôn mơ
    ước có một chiếc đồng hồ như thế. Em đã không kiềm chế được
    lòng tham và quyết định lấy chiếc đồng hồ đó từ ngăn bàn của bạn
    ấy. Một lúc sau, bạn ấy đến chỗ thầy, vừa khóc và vừa than bị mất
    đồ. Thầy nhìn khắp cả lớp một lượt rồi nói:
    “Ai đã lấy chiếc đồng hồ của bạn, xin hãy mang trả cho bạn ấy”.
    Em rất xấu hổ, nhưng em không muốn bỏ chiếc đồng hồ ra, do
    vậy em đã không nhận lỗi. Thầy đi ra đóng cửa lớp lại và ra lệnh
    cho tất cả học sinh nam đứng dọc bờ tường. Thầy báo trước:
    “Thầy sẽ khám túi tất cả các em với một điều kiện: tất cả phải
    nhắm mắt lại”.
    Chúng em nghe lời thầy, và em cảm thấy, đó chính là khoảng
    khắc đáng xấu hổ nhất trong thời thơ ấu của mình.
    Thầy đi từ đứa này đến đứa khác, sờ từ túi quần này sang túi
    quần khác. Khi rút chiếc đồng hồ ra khỏi túi quần của em, thầy vẫn
    tiếp tục đi đến đứa học trò cuối cùng. Sau đó, thầy nói:
    “Các em, tất cả đã xong. Các em có thể mở mắt ra và đi về bàn
    của mình”.
    Thầy đưa trả lại chiếc đồng hồ cho bạn ấy và không bao giờ nói
    một lời về sự việc đó.
    Ngày hôm đó, như vậy là thầy đã cứu vãn danh dự và tâm hồn
    em:
    Thầy đã không nói trước lớp em là kẻ cắp, kẻ lừa dối, là đứa vô
    tích sự.
    Thầy cũng không nói chuyện với em về sự việc đó.
    Mãi sau này, em mới hiểu tại sao. Bởi vì, thầy là người thầy chân
    chính, nên thầy không muốn làm hoen ố phẩm cách một đứa trẻ
    chưa trưởng thành.
    Bởi vậy, em đã trở thành thầy giáo như thầy.
    Cả hai cùng im lặng, bồi hồi nhớ lại chuyện xưa.
    Sau đó, thầy giáo trẻ hỏi:
  • Chẳng lẽ hôm nay nhìn thấy em, thầy không nhớ đến chuyện
    này?
    Ông giáo già chầm chậm trả lời:
  • Vấn đề là, khi thầy soát túi áo quần, cặp của các em, thầy cũng
    Nhắm Mắt!