Có một câu chuyện về thiền sư Kim Bích Phong. Chuyện kể rằng một lần nhập định, ông có thể nhập định trong mười lăm ngày. Nếu muốn, ông có thể nhập định cả tháng.
Một hôm, vì chưa vượt khỏi pháp hữu lậu, Diêm Vương sai Ngưu đầu, Mã diện đến đón ông đi. Hai sứ giả đến chỗ ông ở nhưng kiếm mãi không thấy ông đâu. Hai vị sứ giả phải hỏi thăm Thổ thần:
– Này Thổ địa! Hãy nói cho chúng tôi biết lão Kim Bích Phong đang ở đâu để chúng tôi đưa lão về chầu Diêm Vương.
Thổ thần đáp:
– Ồ! Ông ta đang nhập định, tắt hết thức tâm, các ông không kiếm ra ông ta đâu! Nhưng có một cách các ông có thể bắt ông ta được!
Ngưu đầu, Mã diện hỏi:
– Vậy cách đó là cách gì?
Thổ thần trả lời:
– Thiền sư nhà ta vốn rất quý chiếc bình bát ngọc. Trước khi nhập định, ông đã đem dấu chiếc bình bát. Bây giờ nếu tìm ra được chiếc bình bát bằng ngọc ấy, khua leng keng mấy tiếng, chắc chắn ông sẽ xả định. Khi ấy các ông có thể bắt ông ta được.
Ngưu đầu, Mã diện nghe lời, ra sức kiếm chiếc bình bát quý và khi kiếm ra được, họ lấy đồ khua boong beng. Nghe tiếng động phát ra từ chiếc bình bát yêu dấu của mình, thiền sư Kim Bích Phong lập tức xả định, hỏi to:
– Đứa nào lấy chiếc bình bát của ta?
Ngưu đầu, Mã diện cười xòa: “Hôm nay là ngày mãn tuổi thọ nên chúng tôi đến xin mời ngài về chầu Diêm vương.
Thiền sư Kim Bích Phong ồ lên một tiếng:
– Thì ra các ông dùng điều này để bắt ta! Nhưng các ông sẽ thấy các ông vẫn không bắt được Kim Bích Phong đâu! Các ông hãy xem đây!
Nói xong, ông an trú tâm ngay nơi thể bất động, tan biến trong biển pháp thân, Ngưu đầu và Mã diện chẳng thấy ông đâu để mà bắt.
Từ câu chuyện này, chúng ta học được bài học: một khi tâm thức chúng ta còn khởi ý niệm, chúng ta còn ở trong pháp hữu lậu. Mà còn hữu lậu thì còn sinh còn diệt.
Nếu chúng ta tu tập giỏi, tắt được các tầng tâm thức thô và tế, ngay trong đời sống hiện thời, chúng ta sẽ trở thành người thênh thang rất nhẹ với mọi chuyện buồn, vui, phải quấy, thị phi, v.v… Người khác có gây khó khăn, phiền muộn cho chúng ta, chúng ta đều xem như chuyện nước đổ lá sen. Chúng ta điều hòa được đời sống gia đình, có được phúc lạc.
Tóm lại, xả ly được những cố chấp nhiều chừng nào, lòng mình thanh thản, bình an nhiều chừng ấy. Năng lượng lành của chúng ta sẽ tỏa rộng, người thân chung quanh cũng được hưởng. Đó là thành đạt cạn.
Và khi thành đạt sâu hơn, chúng ta tẩy trừ sạch những tầng Hữu lậu pháp, vào đến phần tâm Vô lậu – chính là tâm Phật trong chính chúng ta. Khi ấy chúng ta hoàn tất công trình tu tập, không còn rớt vào cõi tử sinh.
Thích Phước Tịnh
(những bài học trích từ Kinh A Hàm)